- Đây là... cử động của bảo vật sau khi nhận chủ mới có!
- Náo loạn nửa ngày, những bảo bối này đều là của hắn? Khó trách biết thật giả rõ như lòng bàn tay...
- Linh Tài các là hắn mở a? Những bảo vật này cũng là đáng giá nhất, nếu như của hắn, Linh Tài các liền không sai biệt lắm bị lấy sạch...
...
Nhìn thấy vũ khí, bảo vật đột nhiên bay lên, tất cả mọi người sững sờ tại nguyên chỗ.
Chính là trường kiếm, dây sắt, khôi giáp, lô đỉnh... vừa rồi thanh niên kia giám định qua, cả đám lơ lửng ở chung quanh, xao động vang lên, tựa như thật vất vả thấy được chủ nhân, không nguyện ý tách rời.
Linh Tài các, bảo bối trân quý nhất đều ở nơi này, nếu như đều là của thanh niên kia... như vậy bảo khố danh chấn Hồng Viễn thành, liền không còn vật gì.
Bảo bối giá trị bảy, tám thành đều là của thanh niên kia... Thật hay giả?
Trung niên nhân cách đó không xa không phải Các chủ, ngươi mới là Các chủ a?
- Thiếu gia... Thật hung ác!
Miệng Tôn Cường co lại.
Thiếu gia có năng lực để bảo vật nhanh chóng nhận chủ, hắn là biết đến, vừa rồi thời điểm giám định bảo vật, vừa giải thích vừa sờ, đoán chừng chính là lúc đó, để tất cả mọi thứ đều nhận chủ.
Đối phương ngoan ngoãn bồi thường tiền ngược lại cũng thôi, không bồi thường tiền... chuyển không của cải a!
Những binh khí này đều nhận chủ, nói ngươi đoạt của ta, tuyệt đối không có người hoài nghi.
- Ngươi, ngươi...
Quả nhiên, Linh Tài các Các chủ nhìn thấy binh khí của mình, ngoan ngoãn nghe thanh niên nói, suýt chút nữa tức chết.
Những binh khí này, là hắn hao tốn đánh đổi to lớn thu mua, cũng là vật vô chủ, làm sao toàn bộ nhận chủ?
Bảo vật nhận chủ, là chuyện rất phiền phức, không có thời gian tích tụ, là không có khả năng thành công... Nhiều binh khí đồng thời nhận chủ như vậy, nói rõ một vấn đề, cái kia chính là... Đối phương vốn chính là chủ nhân của những binh khí này!
Cảm giác một ngụm máu tươi đặt ở trong cổ họng, sắp phun ra.
Vì mua sắm những binh khí này, Linh Tài các vay rất nhiều, thật muốn bị đối phương lấy đi, có thể đoán được, đế quốc thương nghiệp duy trì không biết bao nhiêu năm, sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Không chỉ không có tiền, sẽ còn mắc nợ vô số.
- Chư vị đều thấy được, những bảo vật này, đều là của ta, kết quả bị Linh Tài các cướp đi, sau khi đòi không có kết quả, mới ra hạ sách này, chỉ muốn lấy về bảo vật, để bọn chúng trở lại bên cạnh ta...
Thanh âm vang vang, Trương Huyền nghĩa chính ngôn từ.
- Muốn lấy về bảo vật? Trở lại bên cạnh ngươi... Phốc!
Linh Tài các Các chủ rốt cuộc nhịn không được, phun ra máu tươi.
Con mẹ nó, đây đều là của ta... Của ta!
Rõ ràng là ngươi đến phá quán, tới quấy rối, ta đã bồi thường mười viên linh thạch thượng phẩm, còn muốn chuyển không nhà của ta!
Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Ta con mẹ nó đắc tội ngươi chỗ nào,lại quyết tâm đẩy ta vào chỗ chết?
- Những bảo vật này đều là của ta, ta liền mang về, Tôn Cường, chúng ta đi!
Ngay thời điểm hắn buồn bực, chỉ thấy thanh niên trước mắt đưa tay chộp một cái, thu bảo vật bay lượn đầy trời vào trữ vật giới chỉ, vẫy tay một cái, muốn cùng Tôn Cường rời đi.
- Ngươi... Đứng lại cho ta!
Thấy tên này xoay người rời đi, khí tức trên thân rốt cuộc kìm nén không được, Linh Tài các Các chủ rít lên một tiếng, lực lượng đạt tới Thánh giả không còn che lấp, bất cứ lúc nào cũng sẽ bộc phát ra công kích trí mạng.
- Làm sao? Muốn cứng rắn đoạt? Ngươi hẳn phải biết, kết cục khi cứng rắn đoạt bảo vật của một vị Danh Sư!
Trương Huyền không sợ chút nào, thần sắc lạnh nhạt xoay đầu lại.
Cứng rắn đoạt đồ vật của Danh Sư, hơn nữa ở trước mặt nhiều người như vậy, một khi truyền đến Danh Sư đường, tuyệt đối có thể trực tiếp thẩm phán.
Coi như hắn là Thánh giả, chỉ sợ cũng sẽ bị huỷ bỏ tu vi, thậm chí... xử tử!
- Ta...
Thân thể Linh Tài các Các chủ nhoáng một cái, lộ ra vẻ dữ tợn:
- Ta sẽ không cứng rắn đoạt, có điều hôm nay ngươi muốn rời đi, nhất định phải lưu bảo vật lại, người đâu!
Soạt!
Nương theo tiếng la, đội chấp pháp trước đó đồng loạt chặn lại lối ra, cả đám tay cầm vũ khí, hung thần ác sát, như Trương Huyền thực có can đảm mang bảo bối đi, bọn họ liền sẽ xông lên.
Mọi người xem náo nhiệt, thấy hai bên sắp đánh nhau, cả đám bị dọa đến mặt như màu đất, run lẩy bẩy.
Sớm biết nhìn náo nhiệt làm gì, cái này xong...
- Đường đường Linh Tài các Các chủ, lại muốn trắng trợn ăn cướp...
Nhìn thấy đối phương giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng sẽ công kích, Trương Huyền cũng không vội, ngược lại than thở một tiếng:
- Nói thật, vốn ta còn nghĩ, làm người lưu một đường, không lấy đi toàn bộ bảo vật thuộc về mình, lưu cho ngươi một chút, ngươi đã vô sỉ như thế, cũng đừng trách ta không khách khí!
Ánh mắt lộ ra thất vọng, Trương Huyền đi về phía trước, thân thể nhoáng một cái, đi tới quầy hàng cách đó không xa, nhìn về phía một chiếc chùy sắt đang trưng bày, vỗ nhẹ nhẹ hai lần.
- Đây là của ta!
Ngay sau đó thân ảnh như điện, đi tới trước một món bảo vật khác, vỗ nhẹ nhẹ qua:
- Đây cũng là của ta!
- Vẫn là của ta...
- Vẫn như cũ là của ta...
- Cũng là của ta...
Thời gian nháy mắt, liền chụp hơn mười loại.
Linh Tài các Các chủ đang kỳ quái tên này lại làm cái quỷ gì, liền thấy hơn mười kiện bảo vật kia đột nhiên chấn động, phát ra thanh âm nhận chủ, cả đám lơ lửng lên, theo sát ở sau lưng thanh niên.
- Ta sát...
Linh Tài các Các chủ điên rồi.
Tên này không chỉ lấy đi đại bộ phận bảo bối của Linh Tài các, còn muốn cướp sạch ah!
Tiếp tục như vậy, chỉ sợ không cần năm phút đồng hồ, Linh Tài các sẽ không còn bảo vật gì!