Trường thương trong tay của ta, là vũ khí Linh cấp thượng phẩm, do Đông Hải Huyền Ngọc tinh luyện thành, chiều dài hai mét ba, nhất là mũi thương, lấy Phỉ Thúy Hàn Tinh luyện chế, mang theo hiệu quả thôi miên, mê muội, thiết kim đoạn ngọc, vô cùng sắc bén...
Thần binh lợi khí như thế, ngươi lại muốn dùng chổi lông gà chiến đấu với ta?
Thứ này chính là gậy trúc bình thường làm thành, nhẹ nhàng đụng một cái, liền sẽ cắt thành hai đoạn, đánh như thế nào?
Không riêng gì hắn, ngay cả Nhược Hoan công tử ở một bên cũng ngây người.
Dùng chổi lông gà, đối kháng vũ khí Linh cấp thượng phẩm? Trương sư... Ngươi dùng loại phương thức này nhục nhã đối phương, thực sự có chút quá mức ah!
Nhưng Vì sao ta cao hứng như vậy CHỨ?
- Vâng, ta đi ngay!
Nhược Hoan công tử hưng phấn, bàn chân vung ra, lập tức chạy tới.
- Ngươi...
Thấy bộ dạng tên này đắc ý, Ưng Cần tức giận đến khuôn mặt xanh xám, cảm thấy phổi sắp giận nổ:
- Trương sư, ta chân tâm thật ý khiêu chiến ngươi, đã đáp ứng, hy vọng có thể nghiêm túc đối đãi, cố ý nhục nhã, không phải loại thiên tài như ngươi nên làm!
- Nhục nhã?
Trương Huyền lắc đầu:
- Thật không phải nhục nhã ngươi, lại nói, ngươi cũng không có tư cách để cho ta nhục nhã. Sở dĩ không cần thương, là bởi vì tu luyện thương pháp, quá mức cương mãnh, sợ lát nữa khống chế không nổi, đâm chết ngươi, vậy thì phiền toái. Chổi lông gà, mặc dù yếu chút, nhưng dễ dàng khống chế, sẽ không làm người ta bị thương!
Thật không có ý tứ nhục nhã đối phương.
Thật muốn nhục nhã, cái gì đều không cần, đồng dạng có thể đánh bại.
Dùng chổi lông gà, đã coi như nể tình.
- Ngươi...
Ưng Cần giận quá mà cười, híp mắt lại:
- Tốt, tốt, vậy ta liền nhìn xem, ngươi làm sao đâm chết ta!
Một tân sinh, tỷ thí với cao thủ năm thứ tư, chẳng những không cảm thấy sợ hãi, còn luôn miệng muốn đâm chết hắn... Để trong lồng ngực hắn tức giận ngập trời, rốt cuộc áp chế không nổi.
Trong quá trình trò chuyện, Nhược Hoan công tử đã lấy chổi lông gà qua, chừng hơn mười cây, cùng một chỗ ném lên đài cao, chất thành một đống để Trương Huyền lựa chọn.
Tiện tay cầm một cây, xoay người nhìn về phía Ưng Cần cách đó không xa, Trương Huyền xa xa chỉ điểm:
- Được rồi, bắt đầu đi!
- Tự tìm cái chết!
Thấy tên này thật dùng chổi lông gà chiến đấu với mình, Ưng Cần gầm lên giận dữ, trường thương trong tay như cự long, đâm nhanh mà tới.
Tiếng gió rít gào, kình khí như hổ, có loại cảm giác xé rách người.
Trường thương Linh cấp thượng phẩm, như một thành lũy không thể phá vỡ, ở dưới chân khí gia trì, tản mát ra âm thanh phá không chói tai, để cho người ta khó mà chống lại.
- Thật mạnh...
Dưới đài, con ngươi của đám người La Tuyền, Nhược Hoan công tử co rụt lại.
Mặc dù gia hỏa trước mắt áp chế tu vi đến Kiều Thiên cảnh đỉnh phong, nhưng lực lượng hùng hậu, căn bản không phải bọn họ có thể chống lại.
Không nói cái khác, chỉ một chiêu này, nói vô địch Kiều Thiên cảnh có thể có chút khoa trương, nhưng lẫn nhau cùng cấp bậc, học viện chín mươi chín phần trăm Danh Sư trở lên, đều ngăn cản không nổi.
Thậm chí, cường giả Quy Nhất cảnh sơ kỳ, cũng phải tạm tránh mũi nhọn, không dám chính diện giao kích.
Công kích sắc bén như thế, Trương sư làm sao chống lại?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Huyền, chỉ thấy hắn đối mặt lực lượng cường đại như thế, trên mặt không có chút biến hóa, mà mỉm cười, duỗi ra ngón trỏ trái, ngón giữa trái.
Tạch tạch!
Trường thương uy lực cực kỳ cường đại, bị hai ngón tay nhẹ nhàng nắm ở đầu ngón tay.
Mới vừa rồi thương mang còn giống như cự long, bây giờ như chui vào vũng bùn, bất luận giãy dụa như thế nào, cũng không động đậy được.
- Ba ba ba ba!
Tay cầm trường thương, Trương Huyền giơ chổi lông gà lên, nhắm Ưng Cần cách đó không xa quất loạn.
Thời gian nháy mắt, trên mặt người sau liền xuất hiện từng dấu vết đỏ tươi.
- Ta sát... Còn có loại kỹ thuật này?
- Làm sao cảm giác giống như người lớn đánh trẻ con vậy?
- Đúng vậy, cái này... chiến đấu cũng quá đơn giản đi!
...
Mọi người dưới đài đều sửng sốt.
Mới vừa rồi nhìn thấy thương pháp của Ưng Cần, tất cả mọi người giật nảy mình, cảm thấy khó mà chống chọi, ai ngờ... còn chưa tới gần, liền bị Trương sư dùng hai ngón tay giam cầm.
Rút không rút được, đâm thì đâm không tới, giống như bị nhốt lại, coi như dùng chổi lông gà, cũng có thể tuỳ tiện quất.
Vốn cho rằng sẽ long tranh hổ đấu, ai ngờ... hoàn toàn là miểu sát ah!
- Ah!
Ưng Cần cũng không nghĩ tới ánh mắt của đối phương tốt như vậy, lực lượng lớn như thế, trường thương vô cùng sắc bén, trực tiếp bị cầm, càng nghĩ càng lo lắng, gào thét một tiếng:
- Buông tay!
Đồng thời, chân khí trong cơ thể sôi trào, dùng hết toàn lực, dùng sức kéo về phía sau.
Không kéo trường thương về, hắn sẽ một mực bị động.
- Ngươi muốn? Cho...
Thấy lực lượng lôi kéo của hắn càng ngày càng mạnh, Trương Huyền cười một tiếng, ngón tay buông ra.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Lực lượng đột nhiên biến mất, Ưng Cần dùng sức quá mạnh, kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước, bởi vì khống chế không nổi lực lượng, trên mặt đất giẫm ra dấu chân liên tiếp.
- Quá tốt rồi! Nằm xuống cho ta!
Mặc dù chật vật, nhưng thu hồi được trường thương, lòng tin của Ưng Cần lần nữa tăng nhiều, cánh tay lắc một cái, trường thương phát ra thanh âm gào thét, thẳng tắp quất tới thanh niên đối diện.
Mới vừa rồi là đâm, bị đối phương bắt lấy, lần này đổi thành đánh, hẳn không có vấn đề a!
Đang nghĩ ngợi làm sao đánh lật đối phương, đã cảm thấy thân ảnh của đối phương nhoáng một cái, sau một khắc, hai ngón tay không biết từ đâu mà ra, dễ như trở bàn tay liền nắm thân thương lại.