Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1471: Vưu Hư vành mắt đỏ lên (1)



- Cái này...

Mi trưởng lão, Triệu Bính Tuất đều trầm lặng.

Hai người gặp qua thiên phú của thanh niên này ở thuần thú, luyện khí, nhưng Y Sư... thể chất mỗi người khác biệt, tu luyện công pháp khác biệt, coi như chứng bệnh tương đồng, cũng có phương pháp trị liệu khác biệt.

Những cái này không phải đọc sách liền có thể làm được, còn cần thực tiễn và tự mình kinh nghiệm.

Không ít Y Sư lợi hại, đều sẽ thăm viếng khắp nơi, thậm chí bản thân kinh nghiệm chiến trường, chỉ có không ngừng cứu người, mới có thể để y thuật tiến nhanh.

Nguyên nhân chính là như thế, Y Sư càng già, càng để cho người ta tin tưởng, càng để cho người ta bội phục.

Trương sư, coi như thiên phú cao tuyệt, chẳng qua chừng hai mươi tuổi, thật có thể chiến thắng Vưu Hư phó viện trưởng tiếp cận một ngàn tuổi, kinh nghiệm đầy người kia sao?

- Hẳn là có thể... Vừa rồi ta hỏi, hắn rất tự tin!

Triệu Bính Tuất nói.

Mặc dù nói có thể, nhưng trong lời nói vẫn còn có chút chần chờ.

Hắn gặp qua thiên phú và năng lực của đối phương ở luyện khí, về phần trị bệnh... Chưa bao giờ thấy qua, quả thực không dễ phỏng đoán.

- Chư vị viện trưởng yên tâm, Trương sư khẳng định có thể chiến thắng!

Thấy ba người tràn đầy xoắn xuýt, trung niên ở một bên lắc đầu.

- Khẳng định?

Mấy người nhìn qua.

Bọn họ đều không có nắm chắc, vì sao kẻ này tự tin như vậy?

- Xem ra các ngươi còn không biết...

Trung niên nhân nói:

- Bốn cửa ải lớn của Y Sư học viện, mấy vị viện trưởng đều nghe nói qua chứ!

- Chứng Bệnh đài, Nghi Nan bích, Tiền Bối lâm cùng Y Sư tháp!

Mọi người gật đầu.

Mỗi học viện đều có cửa ải khảo hạch năng lực học sinh, coi như bọn họ là viện trưởng của học viện khác, cũng đều rõ ràng.

- Trương sư... Năm phút đồng hồ phá Chứng Bệnh đài, mười phút đồng hồ phá Nghi Nan bích, một đường trải qua, Tiền Bối lâm sụp đổ... Không đến mười phút đồng hồ từ Y Sư tứ tinh xung kích Y Sư lục tinh thành công, để ý niệm tiền bối lưu giữ trong Y Sư tháp ảm đạm nhận thua, dẫn đến Y Sư tháp biến thành như vậy...

Người trung niên cười khổ.

- Hiện tại Y Sư học viện chật vật như vậy, đều là một mình hắn làm... y thuật như thế, làm sao sẽ thua?

- Cái này, cái này...

Đám người Mi viện trưởng, Triệu Bính Tuất trừng to mắt.

Bọn họ chạy tới cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao Y Sư tháp lại sập, vì sao các Y Sư chật vật như vậy, không nghĩ tới... Tất cả đều là tên này làm!

Phá Chứng Bệnh đài, phá Nghi Nan bích, làm sập Tiền Bối lâm, vượt quan Y Sư tháp... Đây là y thuật lợi hại bao nhiêu mới có thể làm được?

Một đường nghiền ép!

- Tất cả những thứ này, đều bởi vì Vưu Hư... Không bán dược liệu cho Trương sư?

Y Sư học viện Chung Đỉnh Thuần viện trưởng, thân thể nhoáng một cái.

- Từ tin tức hiện nay lấy được, có lẽ là vậy!

Trung niên gật đầu.

- Vưu Hư, ta *** bà ngoại ngươi...

Chung Đỉnh Thuần rít lên một tiếng, suýt chút nữa phun ra một ngụm lão huyết.

Con mẹ nó, Y Sư học viện lăn lộn tới hôm nay, dễ dàng sao? Kết quả ngươi đắc tội người, biến thành cái bộ dáng này, để cho ta về sau làm sao bàn giao với liệt tổ liệt tông?

Coi như về được qua sử gia ghi chép, ta cũng chính là viện trưởng mất mặt xấu hổ nhất...

Trong lúc tại vị, bị một học sinh quét ngang, hơn nữa triệt để như vậy, ngay cả hang ổ cũng bị bứng... Con em ngươi, con mẹ nó ta trêu ai ghẹo ai a.

Ở trong tiểu viện, cái gì cũng không làm, vô duyên vô cớ kéo thù hận, Vưu Hư, ngươi không phải phó viện trưởng, mà là chuyên môn qua hại ta a!

- Quay lại ta liền hủy vị trí phó viện trưởng của hắn, muốn hắn làm công cho học viện, trùng tu Y Sư tháp, không thể, để hắn đi rửa nhà vệ sinh...

Chung Đỉnh Thuần nghiến răng nghiến lợi.

Phó viện trưởng học viện khác, đều là hỗ trợ chiêu sinh, lôi kéo nhân tài, đủ loại năng lượng, tên này ngược lại tốt... lật lọng, nói không giữ lời không nói, còn đắc tội thiên tài như thế đến chết...

Truyền đi, còn có mặt gặp người sao?

Danh Sư, con em ngươi Danh Sư ah!

Lúc đầu sao ta lại tìm rác rưởi như thế làm Phó viện trưởng...

- Bớt đau buồn đi!

Thấy Chung viện trưởng vò đầu bứt tai, sắp điên mất, đám người Mi viện trưởng đều lắc đầu.

Đắc tội ai không tốt, lại đi đắc tội quái thai mạnh nhất Danh Sư học viện từ trước đến nay, trách được ai?

May mắn đối phương chỉ phá hủy Y Sư tháp, liền chạy tới tiến hành Y Sư sinh tử đấu, nếu như lại chạy đến địa phương khác của Y Sư học viện quá quan... Chỉ sợ toàn bộ học viện của ngươi sẽ xong đời!

- May mắn Kinh Hồng sư chúng ta khảo hạch tương đối đơn giản, nếu không... Ta sợ Kinh Hồng viện cũng xong rồi!

Ý thức được điểm ấy, Vệ Nhiễm Tuyết thở dài một hơi.

Tên này tới học viện chẳng qua sáu bảy ngày mà thôi, nghiên cứu Luyện Khí sư, làm nửa bên công hội sụp đổ, thông đạo ghi chép hoàn toàn phế bỏ; nghiên cứu Y Sư càng thêm quá mức, toàn bộ Y Sư tháp hủy diệt, còn tiện thể muốn xử lý một vị phó viện trưởng của người ta...

May mắn nàng thông minh, trực tiếp xin Kinh Hồng sư lục tinh, không cần khảo hạch, nếu không, Kinh Hồng viện các nàng đoán chừng cũng bị phá không sai biệt lắm.

Mi viện trưởng nhíu mày, mặt như mướp đắng:

- Cái kia... Ta có nên giúp hắn xin huy chương Thuần Thú sư lục tinh hay không? Ta sợ qua mấy ngày nữa hắn muốn qua thử một chút!

- ...

Người trung niên.

- ...

Triệu viện trưởng.

...

Dưới đài lo lắng, xem náo nhiệt, trên đài tiếng gió rít gào, Vưu Hư phó viện trưởng bay đến gần, rơi vào đài cao.

Lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa, híp mắt lại, chắp hai tay sau lưng, mang theo khí thế Chúa Tể thiên hạ, khống chế hết thảy:

- Chỉ bằng ngươi, cũng muốn khiêu chiến ta? Không khi dễ ngươi, tỷ thí như thế nào, ngươi đến định đi!

Y Sư khiêu chiến, đơn giản có hai loại, số lượng cùng chất lượng!

Số lượng bình thường là chỉ trong vòng một canh giờ, giải quyết nhân số bệnh nhân; còn chất lượng, là bệnh nhân đồng dạng, đơn thuốc đồng dạng, ai càng dễ luyện chế, giá càng rẻ, hiệu quả tốt nhất, người đó liền chiến thắng.

- Không hổ là phó viện trưởng, khí thế rất mạnh!

- Làm Y Sư lục tinh đỉnh phong, đối phó một vãn bối, tự nhiên dễ như trở bàn tay...

- Phó viện trưởng uy vũ!