Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1497: Đan viện xong, hai hợp một (1)



- Chúng ta không phải tới nghe khóa, Trương Huyền mê hoặc học viên của Luyện Đan sư học viện, chúng ta tới xem một chút, hắn đến cùng dùng thủ đoạn người không nhận ra gì...

Biết tiếp tục xoắn xuýt bối phận, đối phương khẳng định sẽ nói ra một đống lớn đạo lý, Lục Phong hất ống tay áo.

- Bớt nói nhảm, nghe giảng bài liền nghe giảng bài, nói đường hoàng như vậy làm gì? Hiện tại, mặc kệ ngươi nói ra hoa, muốn đi vào, cũng phải nhất định đưa tiền, nếu không, ta hô lên, đoán chừng rất nhiều học sinh đều muốn nhìn anh tư hiên ngang của ngươi một chút!

Tôn Cường duỗi lưng, bĩu môi nói.

- Ngươi...

Lục Phong tức đến sắc mặt đỏ lên, xiết chặt nắm đấm.

Nếu thật để cho tên này kêu lên, không cần nghĩ, hắn cũng không cần làm đại viện trưởng nữa.

Chỉ riêng mất mặt cũng có thể mất chết.

- Viện trưởng, chúng ta vẫn là đi vào trước lại nói...

Biết viện trưởng không có cách nào trả lời, Chu phó viện trưởng vội vàng tiến lên đưa tới năm viên linh thạch thượng phẩm:

- Cho!

- Cái này còn tạm được!

Ánh mắt Tôn Cường sáng lên.

Thành viên trong Huyền Huyền hội không thể lấy tiền, bên ngoài tới nghe khóa, lại không có mấy cái, Luyện Đan sư học viện xông tới mấy vạn học sinh, lão sư, cơ bản đều là nhập hội.

Thật vất vả bắt cái oan đại đầu, tự nhiên phải doạ dẫm một chút.

Dù sao đối phương cùng thiếu gia đã trở mặt, mình khách khí làm gì.

Đường đường Luyện Khí sư học viện viện trưởng, chắc hẳn cũng không dám ở trước mặt nhiều học sinh như vậy, gây khó dễ với “thúc thúc” của khách khanh trưởng lão.

Nếu thật xé toang tốt nhất, dễ dàng để thiếu gia hả giận.

Lúc trưa, tên này là cực kỳ phách lối a.

- A!

Thấy Chu phó viện trưởng cho linh thạch, Lục Phong tức đến run rẩy, lại không để ý tới Tôn Cường mặt mũi hưng phấn, nhấc chân đi vào trong.

Địa phương của Huyền Huyền hội rất rộng rãi, mặc dù đã dung nạp mấy vạn người, nhưng thoạt nhìn không tính chen chúc, đi về phía trước mấy bước, Lục Phong nhịn không được dừng lại, con ngươi co rụt.

- Lỗ đan sư, tại sao ngươi lại ở chỗ này...

Đằng sau đám người, một lão giả đang hai mắt sáng lên nhìn phía trước, nghe được thanh âm, xoay đầu lại, không phải người khác, chính là... túc lão nổi danh Luyện Đan sư học viện, Lỗ Ất Lỗ đan sư.

Vị Lỗ đan sư này coi như không có tuổi tác lớn như Vưu Hư, nhưng cũng không kém lắm, tuyệt đối vượt qua chín trăm tuổi, là công thần cùng nguyên lão chân chính của Luyện Đan sư học viện.

Bởi vì không cách nào đột phá, ba mươi năm qua một mực ở trong biệt viện an dưỡng, rất ít ra ngoài, coi như hắn tổ chức Đan Viện đại hội, cũng không có xuất hiện qua... Làm sao đột nhiên chạy đến nơi đây?

- Xuỵt, đừng nói chuyện, nhanh nghe giảng bài... Diệu, thật là diệu! Luyện đan có thể sử dụng loại phương pháp này, quả thực không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng...

Khoát tay áo, Lỗ Ất đan sư không để ý tới viện trưởng, tiếp tục nhìn phía trước.

- Lỗ đan sư...

Lục Phong xạm mặt, đang muốn nói chuyện, liền bị Thích viện phó bên người kéo một chút:

- Viện trưởng, ngươi xem quần áo của Lỗ đan sư...

- Quần áo?

Chỉ nhìn thoáng qua, khóe miệng Lục Phong co giật.

Vị túc lão của Luyện Đan sư học viện này, mặc quần áo vẫn là Danh Sư bào, chỉ là, trên ngực thêu ba chữ to Huyền Huyền hội, rất hiển nhiên, ngay cả hắn... cũng gia nhập!

- Không chỉ Lỗ đan sư, viện trưởng ngươi xem...

Thích viện phó lại chỉ.

Lục Phong vội vàng nhìn lại, lập tức thấy được mấy bóng dáng quen thuộc trong đám người.

- Bạch đan sư? Hắn không phải xa nhà du lịch sao? Để hắn giảng bài một lần cũng không nguyện ý, làm sao... mặc y phục của Huyền Huyền hội?

- Nhậm đan sư... Thanh Hỏa luyện đan pháp của hắn, hiện tại cũng là chương trình học lưu hành nhất học viện, là một trong mấy đan sư cống hiến lớn nhất cho học viện, đứng hàng học viện danh nhân bảng... Cũng gia nhập Huyền Huyền hội?

- Cầu đan sư, ta còn cùng hắn học qua...

...

Mỗi nhìn thấy một người, trên mặt Lục Phong viện trưởng liền đen hơn một phút, nhìn xong tất cả mọi người, cũng cảm thấy có chút điên rồi.

Luyện Đan sư học viện, một chút lão gia hỏa về hưu, hắn bình thường mời cũng không mời nổi, làm sao đều chạy đến nơi đây, tự nguyện gia nhập Huyền Huyền hội?

Học sinh này tổ chức học hội, vậy mà có tác dụng hơn lời nói của một viện trưởng...

Mấu chốt nhất là, nghe giảng bài nghe như mê như say...

Quả thực điên rồi!

- Viện trưởng, cái kia... Có phải Lục Huy hay không?

Ngay thời điểm Lục Phong cảm giác sắp bạo tạc, Thích viện phó lại chỉ.

Lục Phong nhoáng một cái.

Chỉ thấy trong đám người, một thanh niên vẻ mặt đang hưng phấn nhìn lên đài, hai mắt tỏa ánh sáng, giống như thấy được thần tượng của mình.

Không phải học sinh thân truyền Lục Huy vừa rồi bẩm báo hắn, thì là ai!

Vừa rồi thời điểm từ Tàng Thư khố đi Luyện Đan lâu, không cùng tên này một chỗ, lúc nào chạy tới nơi này... trên người mặc quần áo Huyền Huyền hội, lại là cái quỷ gì?

Lúc này mới rời bao lâu?

Chẳng lẽ... đã làm phản rồi?

- Lục Huy!

Hắn nhịn không được trách mắng một tiếng.

Nghe được thanh âm, Lục Huy mới phát hiện lão sư cũng tới, vội vã đi ra đám người, khẽ khom người:

- Lão sư, ta... mới vừa rồi ta nhìn thấy nhiều người tới nghe khóa như vậy, liền không nhịn được tới, vừa nghe xong, cảm thấy... thật tốt, liền gia nhập Huyền Huyền hội...

Sợ lão sư trách cứ, Lục Huy vội vàng ôm quyền.

- Thật tốt...

Lục Phong chán nản, vẻ mặt ửng hồng, sắp nhỏ máu:

- Có phải cũng muốn lui khóa hay không?

- Cái này... Nếu như lão sư có thể thành toàn liền tốt nhất!

Lục Huy vò đầu.

- Thành toàn em gái ngươi...

Lục Phong tức đến nghiến răng, cảm giác đến sắp điên rồi.

Mới vừa rồi còn lời thề son sắt, nói Trương Huyền này là chuyện gì xảy ra, không được mười phút, liền làm phản... Ngươi thật là đệ tử của ta?

- Ta ngược lại muốn xem xem, tên này đến cùng có ma lực gì...

Thực sự nhịn không được, ngẩng đầu nhìn thanh niên đang giảng bài ở trên đài cao.

Lúc này, thanh niên đã giảng xong tri thức, đang trả lời vấn đề.

- Trương sư, thời điểm ta luyện chế Tôi Dương đan, sau khi xuất hiện thành đan, đan thể biến vàng, không biết giải quyết như thế nào?

Một Luyện Đan sư nhịn không được hỏi.

- Tôi Dương đan, rèn luyện dương mạch, để nó càng thêm tinh thuần, có loại công hiệu này, người luyện chế cũng cần dương hỏa trác thịnh mới được. Ngươi ở trên việc tu luyện mặc dù không ngại, nhưng từ nhỏ lưu lại hàn tật, thân thể hơi hư, luyện chế loại thuốc này, tinh khí không đủ, mặc dù thành đan, dược lực cũng không mãnh liệt!

Thanh niên trên đài nhìn thoáng qua, nói:

- Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi luyện chế Tôi Dương đan, hiệu quả rất bình thường!

- Vâng!

Luyện Đan sư này vội vàng gật đầu.

Đối phương nói, giống kinh nghiệm của hắn như đúc, không khác chút nào.

- Như vậy đi, ngươi đã gia nhập Huyền Huyền hội, ta cũng không thể mặc kệ hội viên bản thân, nơi này có một viên Chước Dương đan cấp sáu, sau khi ngươi phục dụng, liền có thể bài tiết hàn khí trong cơ thể, không chỉ về sau luyện chế Tôi Dương đan không có vấn đề, càng có thể để cho tu vi tiến thêm một bước, đột phá Đạp Hư cảnh ràng buộc!

Ngón tay Trương Huyền búng ra, một viên thuốc bay đi.

- Thuốc này là của ta...

Nhìn thấy đan dược bay ra, khóe miệng của Thích viện phó bỗng nhiên co lại, nhịn không được mở miệng.

Viên đan dược này, không phải cái khác, đúng là hắn luyện chế, đặt ở Đan Dược phòng, chuẩn bị bán...

- Vâng!

Không có người để ý tới hắn la lên, Luyện Đan sư đưa tay tiếp nhận đan dược, há miệng nuốt xuống.

Cô cô cô cục cục!

Không lâu sau, trên đầu có linh khí hội tụ, ngay sau đó rống to, khí tức nối thẳng trời cao.

Tằm Phong cảnh, đến!

- Đa tạ Trương sư!

Không nghĩ tới giải quyết bệnh kín của thân thể, còn một lần hành động đột phá, vị Luyện Đan sư này đối với thanh niên trên đài cảm động đến rơi nước mắt, khom người quỳ gối.

- Trương sư, ta...

Lập tức lại có mấy người hỏi vấn đề.

Thanh niên trên đài nhằm vào thể chất cùng vấn đề của mỗi người, trả lời thành thạo điêu luyện, nhìn thấy sắp đột phá, cũng ban cho đan dược cấp sáu.

Dưới đài thanh âm đột phá không dứt bên tai.

Nhìn mà đám người Lục Phong nhức nhối.

Đối phương ban cho những đan dược kia, đều là bọn họ tốn hao đánh đổi to lớn luyện chế, mỗi một cái đều có giá trị không nhỏ, hiện tại... để tên này tùy tiện tặng người...

Càng nghĩ càng giận, tức giận đến sắp bạo tạc, nhưng Lục Phong biết, lúc này chạy tới đòi đan dược, khẳng định sẽ bị các học sinh tại chỗ đuổi ra ngoài!

- Về trước đi!

Cắn răng một cái, xoay người rời đi.

Đối phương bắt cóc học sinh của hắn, bắt cóc lão sư của hắn không nói, còn dùng đan dược của hắn lôi kéo lòng người... Càng nghĩ càng cảm thấy phát điên.

Tiếp tục xem tiếp, tuyệt đối sẽ tức chết!

Nhưng chuyện này, báo lên Danh Sư đường, hắn không chỉ không chiếm lý, làm không cẩn thận, còn sẽ bị chửi mắng một trận.

Giá trị lớn nhất của đan dược, không phải lưu trong phòng quan sát, mà là dùng đến chỗ cần.

Đối phương cầm đan dược của hắn làm người tốt, nhưng xem như hắn, cũng không thể không thừa nhận, sử dụng vừa đúng, đúng lúc có thể phát huy tác dụng lớn nhất của dược vật.

- Trở về?

Mấy vị phó viện trưởng sững sờ.

Không phải đến tìm phiền toái, để những học sinh này trở về sao?

Trực tiếp đi như vậy?

- Không quay về còn có thể thế nào? Ngươi cảm giác các ngươi hiện tại, có thể lôi những học sinh này đi?

Lục Phong viện trưởng cắn răng.

- Cái này...

Mấy vị phó viện trưởng lắc đầu.

Những lão sư kia, bọn họ đều kéo không đi, chớ nói chi là học sinh.

- Trở về làm sao bây giờ?

Đan viện lão sư đều ở nơi này, học sinh cũng ở nơi này, toàn bộ Luyện Đan học viện, tương đương với xong... Trở về cũng là lan can tư lệnh ah!

- Làm sao bây giờ? Ta trở về liền tổ chức đại hội trưởng lão!

Lục Phong cắn răng.

Đối phương lôi kéo được lòng người, mấy vạn học sinh cùng một chỗ, xem như hắn, hiện tại cũng không dám gây rối, chỉ có thể trở về tổ chức đại hội trưởng lão, thương nghị đối sách.

Nếu không, toàn bộ Danh Sư học viện, sư không sư, sinh không sinh, còn thể thống gì?

Đâu còn nửa phần bộ dáng của Danh Sư học viện?

- Vâng!

Thích viện phó gật đầu.

Không giải quyết vấn đề này, Danh Sư học viện khẳng định sẽ đại loạn...

Cái này gọi là chuyện gì, vì một Vưu Hư, hại Danh Sư học viện biến thành như vậy, thật hận không thể băm tên này cho chó ăn.