Mặc dù tốc độ của Tử Dực Thiên Hùng thú cực nhanh, nhưng qua lại sáu bảy ngày, chỉ sợ ngay cả biên giới của Hồng Viễn đế quốc cũng bay không đến, nói như vậy cũng không coi là xa.
Lạc Nhược Hi cười cười:
- Thế nào, có hứng thú cùng ta đi hay không?
- Đương nhiên!
Trương Huyền gật đầu.
Không nói trước, có thể cùng nàng chung một chỗ, chỉ nói Khổng sư Phong Thánh đài, chính là bất luận Danh Sư nào cũng không thể cự tuyệt.
Nếu có thể đi qua nhìn một chút, tuyệt đối sẽ không chối từ.
- Lúc nào xuất phát?
Xác định xong, Trương Huyền hỏi.
- Nếu như thuận tiện, hiện tại liền có thể xuất phát...
Lạc Nhược Hi nói.
- Được!
Trương Huyền gật đầu.
Đoạn Tục thảo chưa tới, Đoạn Tục đan cũng không luyện được, Ngụy Như Yên có Thập Diệp hoa cùng Địa Mạch linh dịch tẩm bổ, tính mạng không vấn đề gì, năm, sáu ngày mà thôi, không đáng kể chút nào.
Bàn giao đám người Tôn Cường một tiếng, dặn dò chiếu cố mọi người và tiểu viện, bản thân thì cùng Lạc Nhược Hi, bước lên lưng Thiên Hùng thú, thẳng tắp bay về phía Phong Thánh đài.
...
Bên Trương Huyền rời Hồng Viễn thành, bên Đổng Hân, rốt cuộc tìm được lão sư của mình, Trận Pháp sư học viện viện trưởng Trần Thừa Tuần.
- Chuyện gì?
Thấy học sinh đắc ý nhất của mình vội vã, không có ổn trọng cùng lạnh lùng như trước kia, Trần Thừa Tuần tràn đầy nghi hoặc.
- Học sinh có chuyện cực kỳ lớn... Hi vọng lão sư, có thể dẫn ta đi gặp Lục Phong viện trưởng!
Đổng Hân cắn răng nói.
- Gặp Lục Phong? Đến cùng chuyện gì, lại phiền phức như thế?
Trần Thừa Tuần nhíu mày một cái.
Đi tìm Lục Phong viện trưởng, sự tình liền lên tới toàn bộ Danh Sư học viện, đến cùng chuyện gì hưng sư động chúng như vậy?
- Việc quan hệ Danh Sư học viện an nguy... Còn có Tử Dương thú tiền bối cùng Dị Linh tộc!
Đổng Hân nói.
- Tử Dương thú?
Trần Thừa Tuần đột nhiên đứng dậy, trong mắt tràn đầy không thể tin được:
- Ngươi có tin tức của nó?
- Vâng!
Đổng Hân gật đầu.
- Tốt, chuyện này đích xác là đại sự, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp Lục Phong...
Không dám tự tiện làm chủ, Trần Thừa Tuần mang theo môn sinh đắc ý của mình, nhanh chân đi tới Luyện Đan sư học viện.
Không lâu sau, đi tới nơi ở của Lục Phong.
Hai đại viện trưởng ngồi trong phòng, phong tỏa chung quanh, lúc này mới nhìn về phía nữ hài trước mắt.
- Có chuyện gì, cứ việc nói đi!
Ánh mắt Lục Phong viện trưởng sáng ngời.
Mộc sư đã từng nói, ai tìm được Tử Dương thú, người đó liền thành viện trưởng chân chính, hiện tại hắn không cách nào trừng trị Trương Huyền, bởi vì không có thân phận, một khi tìm được... Những người khác, sẽ nói không nên lời nửa câu.
Cái gì Mi Trúc, cái gì Triệu Bính Tuất, đều sẽ không dám phản bác.
- Là như vậy, ta hôm nay... Thấy được Tử Dương thú tiền bối!
Hôm nay nhìn thấy, đã nói lên ở Hồng Viễn thành, có cơ hội đi cứu.
- Nó... ở trong phủ đệ của Trương Huyền ngoài học viện.
Đổng Hân nói.
- Phủ đệ của Trương Huyền? Vì sao Tử Dương thú tiền bối sẽ ở đó?
Lục Phong sững sờ.
Phủ đệ của tên này, là Hoài Vương gia đưa, trước đó cũng đã biết, cực kỳ xa hoa, Tử Dương thú tiền bối mất tích bảy tám ngày trước, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
- Là như vậy, ta trong lúc vô tình đi phủ đệ này, phát hiện Tử Dương thú tiền bối, bị vây ở trong một trận pháp, muốn chạy trốn, nhưng thủy chung trốn không thoát...
Đổng Hân không chút giấu diếm, nói ra toàn bộ tình cảnh nhìn thấy ở phủ đệ của Trương Huyền.
Còn những khôi lỗi kia, vì hơi xa, không thấy rõ, còn tưởng rằng là Dị Linh tộc chân chính.
- Ngươi nói... Trương Huyền mang theo hai mươi Dị Linh tộc, vây công Tử Dương thú tiền bối? Xem ra... Hắn là thủ lĩnh của những Dị Linh tộc này?
Lục Phong sầm mặt lại, đột nhiên đứng dậy.
Tin tức này là quá đáng sợ.
Coi như lấy tâm tính của hắn, cũng có chút không dám tin tưởng.
- Tin tức này của ngươi có thật không?
Trần Thừa Tuần cũng nhìn chằm chằm qua.
Khống chế hơn mười Dị Linh tộc, đánh Tử Dương thú, phóng thích sát lục khí tức... Không có chỗ nào không nói rõ, Trương Huyền kia có thể là một gian tế của nhân tộc, thậm chí còn có thể là... Dị Linh tộc!
- Học sinh nguyện ý lấy thân phận Danh Sư thề, nói câu câu là thật, nếu như có nửa câu nói dối, cam nguyện hủy bỏ tư cách Danh Sư...
Đổng Hân giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Lấy danh nghĩa Danh Sư thề, là lời thề nặng nhất, một khi phạm sai lầm, coi như Danh Sư đường không truy cứu, tín niệm cũng sẽ bị hao tổn, trên tâm cảnh lại khó tiến bộ.
- Cái này...
Thấy nàng thề, Lục Phong cùng Trần Thừa Tuần liếc mắt nhìn nhau, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng.
Một lát sau, Lục Phong viện trưởng giống như nghĩ thông cái gì, bừng tỉnh đại ngộ:
- Khó trách, tên này chừng hai mươi tuổi, liền có thể tinh thông nhiều chức nghiệp phụ tu như vậy, thậm chí còn lợi hại hơn những viện trưởng chúng ta... Thì ra là thế, thì ra là thế!
Dường như thấy hai người không hiểu, Lục Phong xiết chặt nắm đấm, nói tiếp: