Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1567: Thiên Chuy Ngưng Hồn quyết (1)



- Quy Nguyên Nhất Khí đại trận?

Đứng ở trên tường, nhìn về phía tiểu viện, Trương Huyền nhướng mày:

- Lại là trận pháp cấp bảy?

Cái viện này ở trong vô số đình viện của hoàng cung, không tính là rộng rãi nhất, lớn nhất, nhưng trận pháp lợi hại nhất, đã đạt đến cấp bảy. Loại trận pháp cấp bậc này, vượt ra khỏi phạm trù của Hồng Viễn đế quốc, đạt đến phạm vi phong hào đế quốc.

- Xem ra, hẳn là nơi quan trọng nhất của hoàng cung, Thánh giả Bồ Đề thụ liền kia nên ở bên trong!

Mắt sáng lên, dựa theo Chung Đỉnh Thuần nói, Thánh giả Bồ Đề thụ là gốc rễ lập quốc của Hồng Viễn hoàng thất, đã như vậy, có lẽ thủ hộ rất sâm nghiêm, mà cái viện này, vừa vặn phù hợp điều kiện. Có thể cứu chữa Ngụy Như Yên hay không, chỉ có thể tự mình vào xem.

- Thực lực của ta bây giờ, phá giải trận pháp cấp bảy, cần phải hao phí một phen công phu rất lớn!

Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, nhìn một vòng, nhịn không được lắc đầu. Lấy thực lực của hắn bây giờ, muốn phá giải trận pháp này, tìm ra sinh môn, không hề phát giác lách vào, cũng có thể làm được, có điều, cho dù có Minh Lý Chi Nhãn cân nhắc, cũng cần một, hai canh giờ. Hiện tại người ở trong hoàng cung, nguy cơ trùng trùng, về thời gian khẳng định không kịp.

- Không có biện pháp!

Vu Hồn khẽ động, bẻ một nhánh cây, khống chế lực lượng, thẳng tắp ném vào trong viện. Ông! Như tảng đá rơi trên mặt hồ, đại trận bên trong cảm nhận được ngoại lực đụng đến, bỗng nhiên vận chuyển, phát ra thanh minh liên tiếp. Vô số kiếm quang lóe lên, trong chốc lát cành cây liền bị quấy thành phấn vụn. Lại là sát trận cường đại! Không đi quản kết cục của cành cây, hai mắt Trương Huyền như điện, nhìn thấy trận pháp vận chuyển, trong đầu thở nhẹ.

- Thiếu hụt!

Trận pháp không vận chuyển, giống như người không thi triển võ kỹ, Thiên Đạo thư viện là không cách nào sử dụng, kích hoạt trận pháp, liền có thể thuận lợi nhìn ra chỗ mấu chốt. Thức hải xuất hiện một quyển sách, nhìn qua rất nhanh, đối với đại trận này, lập tức rõ như lòng bàn tay.

Thân thể nhẹ nhàng nhoáng một cái, tiến vào bên trong, tìm được vị trí hạch tâm, đạp tới một cước. Hô! trận pháp vận chuyển lập tức ngừng lại. Mặc dù Vu Hồn vô hình vô chất, lại có thể căn cứ ý niệm khống chế vật phẩm, hiện ra hình thái, muốn trận pháp đình chỉ, chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu của hắn, một cước phá trận pháp! Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, bay vào trong viện. Tiểu viện rộng lớn, cùng tiểu viện khác không có khác nhau quá nhiều, chỉ là không có nửa bóng người, cũng không tìm không thấy cái gọi là Bồ Đề thụ, chỉ có mấy bia đá cổ xưa đứng sừng sững.

- Chẳng lẽ đi nhầm?

Nhìn một vòng, Trương Huyền nhíu mày.

Dựa theo Chung Đỉnh Thuần nói, gốc Thánh giả Bồ Đề thụ này, có lẽ kích cỡ rất lớn, hiện tại trong viện trừ vườn hoa bình thường, thì không thấy bất kỳ cây cối gì, chẳng lẽ... vật trọng yếu nhất của Ngọc gia, cũng không ở địa phương trận pháp sâm nghiêm nhất?

Không có thứ này, bố trí trận pháp cấp bảy làm gì? Vì bao phủ mấy cái bia đá? Chẳng lẽ, những bia đá này còn muốn trân quý hơn Bồ Đề thụ? Trương Huyền nghi hoặc, nhịn không được nhìn sang. Bia đá cũ kỹ, không biết đã bao nhiêu năm, thoạt nhìn còn có chút tổn hại, từng hàng chữ lớn điêu khắc trên đó. Những chữ thể này, cũng không phải Thư Họa sư điêu khắc, không có loại ý cảnh đặc thù kia, thậm chí kiểu chữ cũng không tính công chính, nhưng chẳng biết tại sao, nhìn lên một cái, lại làm linh hồn người ta rơi vào trong đó, không cách nào tự kềm chế, phảng phất như có loại lực lượng đặc thù.

- Thiên Chuy Ngưng Hồn quyết!

Con mắt Trương Huyền rơi vào tấm bia đá thứ nhất, một hàng chữ lớn vào vào mí mắt.

- Là phương pháp tu luyện hồn phách?

Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.

Còn tưởng rằng là cái gì, không nghĩ tới lại là pháp quyết tu luyện linh hồn. Hồn phách, luôn luôn là khó khăn nhất trong tu luyện, nhất là sau khi chức nghiệp Vu Hồn thất truyền, tu luyện giả đều lấy chân khí vi tôn, người tu luyện hồn phách rõ ràng xuất hiện thế yếu, cũng không có bao nhiêu pháp quyết lưu truyền.

Nguyên nhân chính là như thế, Vu Hồn của hắn một mực dừng lại ở Quy Nhất cảnh đỉnh phong, không cách nào tiếp tục tu luyện. Thậm chí trước đó Tiên Thiên thai độc, cũng không cách nào áp chế. Vốn cho rằng trong viện này, sẽ có Thánh giả Bồ Đề thụ, không nghĩ tới, lại là phương pháp tu luyện hồn phách! Thứ này đối với người khác, không tính là cái gì, muốn tu luyện rất khó, nhưng đối với hắn, có thể là đồ tốt. Từ chỗ Mặc Hồn Sinh nhận được pháp quyết tu luyện Vu Hồn từ Hóa Phàm nhất trọng đến cửu trọng, một mực không tìm được phương pháp tu luyện hồn phách thích hợp bổ sung, có lẽ cái gọi là Thiên Chùy Ngưng Hồn Quyết này, có thể tạo được tác dụng.

- Thiếu hụt!

Ánh mắt quét tới bia đá, một quyển sách xuất hiện ở trên giá sách. Hiện tại ở trong hoàng cung, tình cảnh nguy hiểm, không có thời gian tu luyện, cũng không có thời gian nhìn kỹ, trước thu vào lại nói. Có kinh nghiệm ở Phong Thánh đài, sao chép văn tự trên bia đá, chỗ ánh mắt đến, nội dung trên tấm bia đá khắc sâu vào trong óc, hình thành thư tịch. Rất nhanh, ghi chép lại văn tự trên mấy tấm bia đá, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ có hữu dụng hay không, lấy trước lại nói. Trở về có rảnh rỗi, từ từ nghiên cứu.

- Người nào?

Mới vừa thu vào hết, đang định rời đi tiểu viện, tiếp tục tìm kiếm, liền nghe một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó một cổ lực lượng cường đại thẳng tắp tập kích tới Vu Hồn.

- Nguy rồi!

Trương Huyền sầm mặt lại, Vu Hồn khẽ động tránh thoát công kích, vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một trung niên, ánh mắt lấp lánh nhìn qua. Chừng bốn mươi tuổi, một thân quần áo lộng lẫy, khí tức cực kỳ cường đại, cho người ta cảm giác áp bách to lớn, nhất là hai mắt, như một vòng xoáy, như có thể nhìn thấy hắn tồn tại.