Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1613: Lại đến Vân Vụ lĩnh (1)



- Vâng!

Mặc dù Danh Sư tất cả phía dưới không cam lòng cùng uất ức, nhưng nghe được là quyết định của Danh Sư học viện, vẫn gật đầu, lui ra chiến trường, lùi về phía sau.

- Triệu viện trưởng, ngươi lưu lại an bài học sinh, tạm thời không nên phát sinh xung đột với đám Linh thú, ta cùng Mi trưởng lão đi Vân Vụ lĩnh là được!

Thấy mọi người rút đi, Trương Huyền nói.

- Cái này không được, ta phải theo viện trưởng...

Nghe được để hắn rời đi, Triệu Bính Tuất lo lắng, vội vàng lắc đầu. Coi như gần đây Viện trưởng tiến bộ rất lớn, cũng chỉ là Tằm Phong cảnh sơ kỳ mà thôi, đi Vân Vụ lĩnh tràn đầy Thánh thú, quả thực là chịu chết, coi như hắn liều mạng, cũng muốn theo ở phía sau, bảo đảm an toàn.

- Thế nào, tôn ta làm viện trưởng, hiện tại ngay cả mệnh lệnh cũng không nghe?

Trương Huyền nhướng mày:

- Nếu như không nghe, các ngươi đều không cần đi, một mình ta qua là được!

- Viện trưởng...

Triệu Bính Tuất lo lắng.

- Những học sinh kia quả thực cần phải an bài, Triệu viện trưởng, ngươi đi về trước đi!

Mi trưởng lão khoát tay áo, sau đó truyền âm:

- Ngươi trở về lập tức chuẩn bị, đồng thời tìm đám người thầy Mộc, thời gian là hai canh giờ, trong hai canh giờ nếu chúng ta không ra, trực tiếp công kích... Ta đi theo bên người viện trưởng, dùng hết tính mạng cũng phải bảo đảm hắn an toàn trong hai canh giờ!

- Chuyện này...

Triệu Bính Tuất sửng sốt một chút, lập tức gật đầu:

- Được!

- Đi thôi!

Mặc dù không biết đối phương truyền âm nói cái gì, nhưng Trương Huyền không thèm để ý, nói một tiếng, cùng Mi trưởng lão ngồi Thánh thú bay về phía Vân Vụ lĩnh. Triệu Bính Tuất thì cắn răng, vội vã bay về Danh Sư học viện. Người ở trên không trung, không khỏi xiết chặt nắm đấm.

- Viện trưởng, ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện gì...

Hắn biết viện trưởng muốn đi đàm phán, là vì tất cả Danh Sư phía dưới, làm như vậy thoạt nhìn có sai lầm uy nghiêm của học viện, nhưng vì bảo vệ hy vọng của nhân tộc, mang bêu danh trên lưng mình, chỉ vì có thể để cho càng nhiều Danh Sư không bị thương tổn, phần lòng dạ cùng khí phách này... Bọn họ đích xác không chọn lầm người!

Thầy Trương là Danh Sư có thể dựa vào... Một vị Danh Sư chân chính lĩnh ngộ sư giả chi tâm! Giống như thầy Khổng năm đó, trách trời thương dân, đại nghĩa thiên hạ. Có lẽ, bọn họ thật chứng kiến một truyền kỳ sinh ra.

Tốc độ của Thánh thú cực nhanh, chẳng mấy chốc liền đi tới Vân Vụ lĩnh, Mi trưởng lão đứng ở trước cửa sổ, trung khí mười phần, thanh âm vang vọng bốn phương.

- Danh Sư học viện Mi Trúc, đúng hẹn đến đây, không biết chư vị Vương giả ở đâu, mong rằng ra gặp một lần!

- Còn mời ngồi lên lưng Ưng thú, nó sẽ mang ngươi tới tìm chúng ta, Thánh thú của ngươi, vẫn là lưu ở ngoài núi đi! Ta sợ đàm phán không tốt, hại nó mang tiếng bất nghĩa!

Một thanh âm nhàn nhạt truyền tới.

Hỏa Long Thánh thú của Mi trưởng lão cũng là thú loại, hiện tại người cùng thú đàm phán, một khi xảy ra vấn đề, nó giúp chủ nhân, chẳng khác nào phản bội Thú tộc, giúp Thú tộc, tương đương với phản bội chủ nhân, vô luận làm như thế nào cũng lưỡng nan.

- Được!

Bàn giao Thánh thú một tiếng, thân thể Mi trưởng lão nhoáng một cái, bay ra lưng thú, lăng không trảo một cái, chân khí bao vây Trương Huyền, rơi vào trên lưng Ưng thú cách đó không xa.

- Thu!

Ưng thú hí dài một tiếng, giương cánh bay lên. Tên này đã đạt đến Tằm Phong cảnh, bộ lông xám xanh, thân thể trôi chảy như sấm sét. Tương tự Thanh Ưng Thú trước đó Trương Huyền thuần phục, chẳng qua càng thêm cường đại.

- Viện trưởng, ngươi trước đừng cho thấy thân phận, liền nói... là một học sinh của ta! Một khi bọn chúng nổi điên, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra ngoài...

Mi trưởng lão lặng lẽ truyền âm.

- Không cần phiền toái như vậy, không cho thấy thân phận làm sao đàm phán?

Trương Huyền lắc đầu.

- Cái này... Đám Thánh thú này từ trước tới nay không hợp Danh Sư học viện chúng ta, coi như không phát sinh sự tình hai ngày nay, cũng muốn san bằng bọn hắn... Chỉ tiếc đám người kia một mực núp ở trong hang ổ không ra, những năm này học viện phái qua rất nhiều người, thậm chí hoàng thất cũng phái không ít, đều bặt vô âm tín, đoán chừng bị hạ độc thủ!

Mi trưởng lão nói.

- Phái không ít người?

Trương Huyền nhướng mày, đột nhiên nhớ tới ban đầu ở đằng sau Địa Mạch linh trì nhìn thấy vô số thi cốt. Làm không cẩn thận, những cái kia chính là đội ngũ mà hoàng thất, hoặc Danh Sư học viện phái ra.

- Vân Vụ lĩnh, quanh năm mây mù, địa hình phức tạp, dễ thủ khó công, đám Thánh thú kia ở lại chỗ này, như một cây gai cắm ở trong cổ họng nhân loại, đã sớm muốn diệt trừ, chỉ tiếc... quá khó!

Nói đến đây, Mi trưởng lão giống như nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt nghiêm túc:

- Hơn nữa, đám Thánh thú này cũng không phải chỉ chiếm núi làm vua đơn giản như vậy, lão viện trưởng biết một chút, có điều chưa kịp nói tỉ mỉ liền mất tích! Căn cứ tư liệu lịch sử ghi chép, năm đó Ngô Dương Tử tiền bối mất tích, có vẻ như liên quan đến Vân Vụ lĩnh!

Trương Huyền híp mắt lại.

Hắn biết rất nhiều về Ngô Dương Tử, thậm chí còn chiếm được bảo tàng đối phương lưu lại, nếu quả thật liên quan đến Vân Vụ lĩnh, chỉ sợ phía sau cũng liên lụy đến Dị Linh tộc.

- Chẳng lẽ... liên quan đến Ngoan Nhân?