Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1682: Nguyên Thai phân cấp (2)



- Nguyên Thai đẳng cấp cao, chỉ đại biểu sức chiến đấu đồng cấp bậc mạnh mẽ mà thôi... Mà trả giá, có thể bồi dưỡng được Thánh Vực nhị trọng, thậm chí tam trọng! Trả giá như thế, chỉ làm cho người tăng lên Nguyên Thai một cấp bậc nhỏ... Đổi lại người nào, đều biết nên lấy hay bỏ!

Mục sư Khôi Lỗi tiếp tục nói:

- Nhất là Vạn Thế Chi Sư vì tương lai của Nhân tộc suy nghĩ! Khoan hãy nói, nghề nghiệp Danh Sư năng lực chủ yếu nhất, là bồi dưỡng càng nhiều nhân loại đi đến đỉnh phong, dạy học mới là thứ nhất, sức chiến đấu đồng cấp bậc, coi như yếu một ít, cũng không ảnh hưởng chút nào.

- Đúng vậy!

Trương Huyền gật đầu.

Bí mật này thật sự quá kinh thế hãi tục rồi, một khi truyền đi, tất nhiên phá vỡ tu luyện giới, mà làm như vậy, ngoại trừ sẽ mang đến cho người áp lực tâm lý cùng gánh nặng... thì không có bất kỳ chỗ tốt.

Đã như vậy, còn không bằng không nói, để cho tất cả mọi người không biết chuyện này.

Huống chi, chức trách chủ yếu của Danh Sư là “giảng dạy” cùng “truyền thừa”, cũng không phải đánh nhau, coi như là Nguyên Thai tam đẳng cũng không coi vào đâu.

Chiếu theo lý giải công pháp, võ kỹ, rất nhiều nghề nghiệp, như cũ là việc đáng làm thì phải làm, không ai có thể so sánh.

- Ngươi nói tu luyện giả bình thường chỉ là Nguyên Thai tam đẳng, như vậy người Nguyên Thai nhị đẳng là dạng gì?

Hiểu mục đích của đối phương, Trương Huyền không hề xoắn xuýt, tiếp tục hỏi.

- Nguyên Thai nhị đẳng, đại bộ phận đều là Chiến Sư!

Mục sư Khôi Lỗi nói.

- Chiến Sư?

- Ân! Chiến Sư không cần học tập phụ tu, chuyên tâm chiến đấu, sẽ có càng nhiều tinh lực dùng ở trên việc tu luyện võ học, hơn nữa Danh Sư Đường cùng với toàn bộ Nhân tộc không ràng buộc cung cấp, cùng với thiên phú bản thân, ngưng tụ Nguyên Thai nhị đẳng cũng không khó!

Nói đến đây, Mục sư Khôi Lỗi dừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Lúc trước Khổng Sư ở trong nghề nghiệp Danh Sư cứng rắn tách ra Chiến Sư, kỳ thật chính là vì truyền thừa Nguyên Thai phân cấp!

Trương Huyền bừng tỉnh đại ngộ.

Khó trách lúc trước gặp phải Ngô Hư, đồng dạng là Tàm Phong cảnh đỉnh phong, một người lại có thể ép tới đám người Hồ Yêu Yêu, Tiết Chân Dương thúc thủ vô sách, không phải bởi vì đám người Đổng Hân thiên phú chưa đủ, mà là đẳng cấp Nguyên Thai... chưa đủ!

Như vậy vô luận độ tinh thuần Chân Khí hay lực lượng khống chế, đều không bằng đối phương, bị đánh bại là rất bình thường.

- Chiến Sư cũng chỉ là Nguyên Thai nhị đẳng... như vậy nhất đẳng là ai?

Trương Huyền hỏi lần nữa.

Chiến Sư cường đại như thế, cũng chỉ là nhị đẳng, nhất đẳng chẳng phải càng thêm đáng sợ?

- Nguyên Thai nhất đẳng, chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, đã thật lâu không ai thành công! Dù sao ta chưa từng thấy qua, nghe nói năm đó Khổng Sư, khả năng chính là... Đương nhiên, cụ thể như thế nào, thư tịch không có ghi chép, ta cũng không dám kết luận bừa...

Mục sư Khôi Lỗi giải thích.

- Không ai thành công qua?

Trương Huyền sững sờ.

- Đúng vậy! Nguyên nhân chính là như thế, ta hoài nghi Nguyên Thai nhất đẳng, chính là... nguyên nhân chủ yếu trở thành Thiên Nhận Thánh Nhân! Vì vậy, cho tới nay, ta luôn muốn thành tựu Nguyên Thai nhất đẳng, vì thế hao tốn không dưới mấy trăm năm... Kết quả, đến cuối cùng, cũng chỉ ngưng tụ ra Nguyên Thai nhị đẳng phẩm chất tốt nhất, vẫn không thể nào thành công!

Vẻ mặt của Mục sư Khôi Lỗi tràn đầy cười khổ.

Vì một cái mộng không biết kết quả, lãng phí mấy trăm năm vô ích, sinh mệnh tiếp cận một nửa, đổi lại người nào, đều hối hận không thôi.

- Nhị đẳng thượng phẩm?

- Ân, Nguyên Thai không chỉ chia làm nhất, nhị, tam đẳng, trong mỗi nhất đẳng, còn chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm! Ta có thể ngưng tụ ra loại này, cũng hao tốn trả giá rất lớn, có kinh nghiệm cửu tử nhất sinh, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian!

- Sau khi thành công, tuy có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng người cùng thế hệ lúc trước thực lực không bằng ta, thiên tư không bằng ta... Đều đã đạt đến Thánh Vực tứ trọng, ngũ trọng, chứng kiến cảnh này, mới biết mình sai rồi! Ngay lúc đó ta chỉ là một Thánh Vực bình thường... Dĩ nhiên bỏ lỡ niên kỷ tấn thăng tốt nhất, cả đời không cách nào tấn cấp cảnh giới cao hơn, cuối cùng dừng lại ở nhất trọng đỉnh phong... Trong lòng hối hận có thể nghĩ!

- Thẳng đến này, mới hiểu được vì cớ gì Khổng Sư cố ý giấu giếm tin tức... Thiên tư chưa đủ, coi như có thể thành công, cũng là phí thời gian! Thử nghĩ thoáng một phát, cường giả Thánh Vực tứ trọng đối với nhân loại tác dụng lớn, hay là một Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong tác dụng lớn? Kết quả không cần suy nghĩ nhiều!

Trong ánh mắt Mục sư Khôi Lỗi mang theo hối hận.

Cường giả Thánh Vực có tuổi thọ hạn chế, dài nhất cũng sống không quá hai nghìn năm, hắn trẻ tuổi nhất, dùng bảy tám trăm năm lãng phí ở tấn cấp Nguyên Thai, bỏ lỡ thời gian tu luyện hoàng kim, chờ thân thể cơ năng hạ thấp, còn nghĩ đột phá, tự nhiên không làm được.

Mà lúc này, người năm đó cùng hắn cạnh tranh, thực lực thiên phú đều không bằng hắn, đều nhao nhao đạt tới Thánh Vực tứ ngũ trọng... Nguyên Thai cao cấp hơn thì có ích lợi gì? Đồng cấp vô địch thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ còn có thể vượt qua nhiều cấp bậc chiến đấu?

Rõ ràng là không thể nào.

Vì vậy, tổng kết đến cuối cùng, thiên tư chưa đủ, chính là lãng phí thời gian.

- Nguyên nhân chính là đã biết những thứ này, ta chuyên môn làm ra Ký Lục Sơn, tiến hành khảo hạch lực lượng chiến đấu, chỉ có chưa tới Bán Thánh, hơn nữa có thể thắng được Thánh Vực nhất trọng sơ kỳ như ta, mới có tư cách biết tin tức này, có hi vọng... thành công cô đọng Nguyên Thai cấp bậc cao hơn... Bởi vì loại thiên phú này, so với ta còn muốn mạnh mẽ, có lẽ có thể thành công, hoàn thành sự tình ta vẫn chưa xong!

Ánh mắt Mục sư sáng ngời nhìn lại.

- Ngươi chỉ có Tàm Phong cảnh sơ kỳ, có thể chiến thắng ta, hơn nữa một đường đi tới nơi này, lý giải đối với chiến đấu, chiến lực cường đại, đều là vài vạn năm chưa từng xuất hiện... Nếu như có thể tu luyện Phong Thánh Giải, có lẽ có thể ngưng tụ ra Nguyên Thai cấp bậc cao hơn, có hi vọng trùng kích Thiên Nhận Thánh Giả!

- Ta? Có hi vọng?

Nghe được lời của đối phương, cùng chứng kiến ánh mắt lửa nóng của hắn, Trương Huyền sững sờ.