Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1700: Trương Huyền anh tư cao lớn (2)



Háo sắc, cuồng vọng không bị trói buộc, cậy tài khinh người, hành vi không chịu nổi...

Bất quá, mấy tháng trước hành vi đã có đổi mới, nghe nói bị tỷ tỷ giáo huấn một trận, thề muốn lấy Trương sư làm gương, nỗ lực tu luyện, tranh thủ trở thành cường giả... Bởi vì sùng bái, vì vậy ghét nhất người khác nói bậy thần tượng.

Gia hỏa này, trực tiếp hỏi có phải chữ "Huyền" trong treo cổ hay không... Quả thực chính là không tôn trọng Trương sư, khó trách gia hỏa này tức giận, hơn nữa bốn phía nhiều mỹ nữ như vậy, có thể cho sắc mặt tốt mới là lạ.

- Không đúng... Các ngươi có cảm giác hay không, vị thanh niên này... Có chút quen mặt?

Có người nghị luận, cũng có người cảm thấy có chút kỳ quái, thanh niên được tứ đại mỹ nữ quay chung quanh, thoạt nhìn có chút quen mặt, thật giống như đã gặp ở nơi nào rồi.

- Ta cũng cảm thấy có chút quen mặt, chỉ là nhất thời nhớ không ra...

Vừa nói như vậy, trong đám người cũng đã nhận khác thường, không ít người nhíu mày.

- Đại bất kính? Như thế nào đại bất kính rồi hả? Chẳng lẽ cái tên "Trương Huyền" này, còn gọi không được?

Trương Huyền yên lặng, nhịn không được lắc đầu.

Bản thân hô tên của mình, lại cũng thành kiêng kị, để cho hắn dở khóc dở cười.

- Đương nhiên gọi không được! Đổi lại bình thường, ngươi vô lễ một chút liền thôi, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?

Thiếu niên hơi híp tròng mắt.

- Ngày gì?

Trương Huyền càng thêm kỳ quái.

Không thể kêu tên của mình thì thôi, lại còn chú ý thời gian.

- Hôm nay là ngày dựng tượng Trương sư, thân là con dân của Vạn Quốc Liên Minh, lại có thể không biết, còn thể thống gì?

Nghe được hắn ngay cả hôm nay là ngày nào cũng không biết, thiếu niên xù lông, nổi giận đùng đùng.

Những người khác cũng nghi hoặc, coi như không biết thời gian, trên quảng trường nhiều người như vậy cũng có thể chứng kiến a! Liên minh thịnh hội như thế, lại còn nói không biết, đây là cố ý coi rẻ, hay bất mãn với liên minh?

- Dựng tượng Trương sư?

Trương Huyền ngẩn ngơ, ngẫu nhiên nhìn thấy pho tượng kia.

Lúc trước chỉ nhìn lướt qua không có chú ý, nhìn kỹ, chỉ thấy pho tượng mặc trang phục Danh Sư, một tay vắt chéo sau lưng, một tay cầm lấy bút lông, ánh mắt nhìn trời xanh, giống như muốn xuyên thấu cổ kim, vượt qua nghìn năm, toàn thân để lộ ra tính tình cương trực làm cho người không cách nào nhìn thẳng.

Dưới thân là một con Phượng Hoàng, đôi cánh triển khai, làm cho người ta một loại cảm giác tùy thời phá không mà đi, bay lượn Cửu Thiên.

- Đây là ta?

Trương Huyền nhướng mày, khóe miệng co lại, da mặt run run:

- Cũng mẹ nó... quá xấu a!

Pho tượng giữa quảng trường kia, thân hình cao lớn, chạm trổ tinh tế, dùng tài liệu cũng cực kỳ hãn hữu, vô luận từ chỗ nào nhìn, đều cực kỳ không tệ, nhìn qua đã biết rõ xuất từ tay Đại Sư điêu khắc...

Chỉ là cùng dung mạo của hắn có chút chênh lệch, nhất là khí chất, quá mức to lớn cao ngạo, phong thần tuấn lãng, khí tức lăng vân, ngược lại khiến người ta cảm giác không quá giống.

Còn có... Phượng Hoàng, bản thân lúc nào ngồi qua đồ vật này? Cũng không có thuần phục qua Linh Thú, Thánh Thú loại này a?

Thu phục nhiều Man Thú, Linh Thú, Thánh Thú như vậy, giống nhất cũng chỉ là Thanh Ưng Thú, nhưng chỉ giống ưng mà thôi, cùng Phượng Hoàng không có chút liên quan nha!

Xếp bằng ở trên lưng Phượng Hoàng, phóng lên trời, to lớn cao ngạo như vậy, tác phong như vậy, thực chính là mình?

Như thế nào cảm giác không thể tin được như vậy?

Nếu đối phương không nói là hắn mà nói, coi như nhìn một ngày cũng không tưởng tượng nổi.

Lúc nào trở nên cao lớn như vậy, có khí phách như vậy rồi hả?

Đây là dựa theo tiêu chuẩn của Khổng Sư tới điêu khắc a?

Còn có ý trách trời thương dân, hiền lành độ lượng ở trong mắt kia... Cái quỷ gì?

Không chỉ hắn, đám người Lạc Thất Thất chứng kiến pho tượng, mí mắt cũng nhảy loạn, nhất là Hồ Yêu Yêu, người khác kính trọng vị Trương sư này, nàng là tự mình lĩnh hội qua lợi hại a.

Bẫy người không đền mạng, Vạn Quốc Liên Minh lại có thể khắc ra pho tượng cao lớn như thế, mấu chốt là khí chất cùng phong độ so với bản thân kém cũng quá xa đi!

- Theo ta được biết, vị Trương sư này có lẽ còn chưa chết a, sao lại dựng tượng làm gì?

Dứt bỏ phiền muộn trong lòng, Trương Huyền nói.

Dựng tượng, dựng Từ Đường đây đều là sau khi chết mới làm, bản thân còn sống rất tốt, chơi cái đồ này làm gì?

- Ngươi dám nguyền rủa Trương sư?

Không nghe lời này còn may, nghe xong thiếu niên tức đến toàn thân run rẩy:

- Trương sư giảng bài, Vạn Quốc Liên Minh trăm vạn người đồng thời được lợi, cùng chung tôn xưng hắn là lão sư... Vì hắn dựng lên pho tượng, thời khắc kính bái, có gì không ổn?

- Giảng bài?

Trương Huyền ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ ra, sai Vạn Quốc Liên Minh đại tái, hắn nói qua một tiết học, cuối cùng còn lấy ra bút lông, vẽ lên một con Phượng Hoàng, ngồi ở trên phi hành mà đi...

Chẳng lẽ điêu khắc chính là cảnh tượng khi đó?

Nếu như vậy, ngược lại mình thực ngồi qua Phượng Hoàng, chỉ bất quá lúc ấy vì đẹp mắt, cường tráng thanh thế, không nghĩ tới người trong liên minh tưởng thật, lại điêu khắc bản thân thành dạng này, thời khắc kính bái...

Đây cũng quá trò đùa a?

Vẻ mặt Trương Huyền tràn đầy xoắn xuýt.

Nói với những người này, mình không có cao lớn như vậy... tương đương đánh mặt; không nói, lại cảm thấy có chút hổ thẹn.

Ngẫm lại thật khiến người ta khó có thể lựa chọn!