Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1760: Thật giả Kim Diệp Vương (thượng) (2)



Trương Huyền sững sờ, vội vàng quay người, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, mượn nhờ cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy màn đêm như mực, vô số Dị Linh tộc phong tỏa toàn bộ chung quanh, tuy từng cái cất giấu khí tức, nhưng chỉ cần có người muốn từ nơi đây đi ra ngoài, tất nhiên bộc phát lôi đình một kích.

- Xảy ra chuyện gì?

Trái tim nguội lạnh xuống, thần sắc của Trương Huyền ngưng trọng.

Vừa rồi không phải thật tốt, đối với lời của mình tin tưởng không nghi ngờ sao?

Thế nào mới một lát, liền phong tỏa chung quanh, xem ra nhất định muốn giết chết bản thân không bỏ qua?

- Ngươi về trước đi...

Nhìn thoáng qua, Trương Huyền cũng biết, muốn chạy trốn là không thể nào, nhìn Tử Dương Thú khoát tay áo.

- Vâng!

Tử Dương Thú nhẹ gật đầu, thân thể nhoáng một cái, bị thu vào Thiên Nghĩ Phong Sào.

Thu nó đi, thân thể Trương Huyền nhúc nhích, lần nữa biến thành Dị Linh tộc.

Vừa thay đổi xong, liền nghe được đại môn cung điện két một tiếng, bị người từ bên ngoài mở ra, ba bóng người đi nhanh đến.

Đi đầu là Đông Việt, mà hai vị sau lưng, cực kỳ lạ mặt, bất quá, lực lượng trong cơ thể lại bành trướng không ngớt, làm cho người ta có cảm giác áp bách cường đại.

- Thánh Vực... Tứ trọng?

Da mặt nhảy dựng, nắm đấm của Trương Huyền nhịn không được xiết chặt.

Hai vị này, không ngờ đạt tới Thánh Vực tứ trọng.

Lúc trước còn đang suy nghĩ, thật sự không được, dùng Kim Nguyên đỉnh mở một đường máu, thuận tiện đào tẩu, có cường giả cấp bậc này, cơ bản tương đương vô vọng.

Biết rõ không cách nào đào tẩu, tuy Trương Huyền khẩn trương, nhưng cũng biết, phải bảo trì thanh tỉnh, tâm cảnh lặng lẽ vận chuyển, cả người rất nhanh khôi phục.

- Đông Việt, ta không phải đã nói đừng cho người tới đây quấy rầy sao? Thế nào, chẳng lẽ thực cho rằng ta không dám giết ngươi?

Sắc mặt trầm xuống, hai đầu lông mày để lộ ra sát khí.

Mặc dù không biết để lộ ra sơ hở ở chỗ nào, làm cho đối phương nhìn ra, nhưng hiện tại, chỉ có thể tiếp tục ngụy trang, nếu không, gây chuyện không tốt thật sự có khả năng chết ở chỗ này.

Nếu bọn Danh Sư ngu ngốc này, sớm chút tin tưởng mình, hiện tại khả năng đã trốn, sao sẽ bị động như thế!

- Không phải tại hạ lỗ mãng, mà là... Vương gia nhà của chúng ta cùng Kim Diệp Vương đến, nghe nói ngươi cũng tự xưng Kim Diệp Vương, vì vậy sang đây nhìn xem...

Đông Việt nói.

- Vương gia nhà các ngươi? Kim Diệp Vương?

Choáng váng, Trương Huyền thiếu chút nữa ngất đi.

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ!

Chỉ ngụy trang một lát, mượn dùng tên tuổi của đối phương mà thôi, bản thể đã tới rồi, thật hay giả?

Lần trước là Độc Điện, ngụy trang đặc sứ, kết quả, không có trang bao lâu, người ta thật tới, chơi đùa thiếu chút nữa lật thuyền, lần này càng không may, ngụy trang Kim Diệp Vương, không chỉ hắn tới, ngay cả Thanh Diệp Vương cũng tới...

Sao đen đủi như vậy?

- Ngươi là ai? Vì sao dùng tên của ta?

Chứng kiến người trước mắt ngụy trang bản thân, khuôn mặt Kim Diệp Vương xanh mét, như là đáy nồi.

- Ngươi là ai?

Trương Huyền nhướng mày.

Không có đường lui khác, chỉ có thể đánh cuộc một lần.

- Ta là Kim Diệp Vương!

Kim Diệp Vương nói.

- Gan chó thật lớn! Gia hỏa ở đâu ra, dám giả mạo tên của ta? Đông Việt, còn không phái người bắt gia hỏa này lại!

Phất tay, Trương Huyền quát lớn, chắp hai tay sau lưng, phóng xuất ra khí tức cường đại cùng lực lượng vô tận:

- Tại hạ mới là Kim Diệp Vương!

Nói xong, cơ bắp trên mặt nhúc nhích, thời gian nháy con mắt, liền trở nên giống “Kim Diệp Vương” như đúc.

Lúc trước hắn chỉ dựa theo bộ dạng Khôi Lỗi ngụy trang, hiện tại Kim Diệp Vương thật tới, đương nhiên phải giống như hắn rồi.

- Ngươi...

Thấy gia hỏa này không chỉ giả mạo hắn, còn biến thành hình dạng của mình, Kim Diệp Vương tức giận sắp nổ.

Ngươi dám đùa lại giả một chút sao?

Ở trước mặt biến thành hình dạng của ta, đây là coi tất cả mọi người mù a!

- Đây mới là dung mạo vốn có của ta, lúc trước, chỉ là ngụy trang một chút, không muốn dùng mặt thật khoe người mà thôi!

Biến thành bộ dáng của đối phương, Trương Huyền nói.

- Ngươi rút cuộc là người nào? Ta cùng Kim Diệp Vương chung một chỗ xuyên qua phong ấn đến, thân phận của hắn tuyệt sẽ không giả!

Thấy đối phương không có sợ hãi như thế, Thanh Diệp Vương nhìn không nổi nữa, nói.

Hắn và Kim Diệp Vương cùng đi đến, tự nhiên càng tin tưởng vị bên người.

- Không có giả?

Khoát tay áo, Trương Huyền thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận:

- Thanh Diệp Vương, ngươi nghĩ quá đơn giản! Ngươi không biết gia hỏa này, nhưng ta rất rõ ràng, lúc trước đã ngụy trang qua ta, bị ta phát hiện, giáo huấn qua một trận, ai ngờ quá mức giảo hoạt bỏ trốn! Không nghĩ tới, lại có thể trang đến nơi này, sớm biết như thế, nên ngay tại chỗ đánh chết, cũng không đến mức để thân phận của ta thật giả không phân biệt...

- Ngươi nói cái gì?

Càng nghe càng cảm thấy nói chuyện không đâu, Kim Diệp Vương tức giận sắp nổ, sát ý sôi trào, tùy thời sẽ xuất thủ.

Gia hỏa này không chỉ giả mạo hắn, còn nói lẽ thẳng khí hùng như thế, ngôn từ chính nghĩa... Ở đâu ra lá gan?

Còn ngụy trang qua ngươi... Giáo huấn một lần...

Ăn nói bừa bãi...

Mặt đâu?

- Ta nói cái gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ ràng sao?

Lắc đầu, vẻ mặt Trương Huyền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Nghiệt súc, còn không mau mau hiện ra nguyên hình? Ta nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, đối đãi ngươi như con ruột, truyền thụ cho ngươi công pháp võ kỹ, chỉ là muốn ngươi trở nên càng mạnh hơn nữa, kết quả ngươi lại học được cuộc sống thói quen của ta, thậm chí võ công tuyệt chiêu, khắp nơi ngụy trang, giả danh lừa bịp... Quả thực vong ân phụ nghĩa tới cực điểm!

Nói đến đây, Trương Huyền nhìn về phía Thanh Diệp Vương cùng Đông Việt:

- Lời nói thật với các ngươi, kỳ thật hắn là một thú sủng ta nuôi dưỡng, bởi vì nuôi lâu, đối với các loại thói quen của ta rõ như lòng bàn tay, mới có thể biến thành hình dạng của ta...

- Thú sủng?

Thanh Diệp Vương cùng Đông Việt đồng thời sững sờ.

Người sau nhịn không được nhìn qua:

- Linh tộc chúng ta ngay cả Linh Thú, Thánh Thú cũng không có, ở đâu ra thú sủng?