Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1784: Chúng ta là Huyền Huyền Hội (2)



Giống như Chu Diệp, từ trên tu luyện tràng bay ra ngoài, đầu cắm trên mặt đất.

Nếu như không phải mới vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực, lần này cắn trả nhất định sẽ thiếu một ít, mà bây giờ, cứng đối cứng, cả cánh tay không thể nhúc nhích, đoán chừng trong năm ba ngày, muốn khôi phục là không thể nào.

- Cái này...

- Cứng đối cứng, Chiến Sư chúng ta không phải đối thủ?

Tất cả Chiến Sư lần nữa bối rối.

Khóe miệng Liêu Tùng co lại.

Vừa rồi hắn tận mắt thấy, chân khí, lực lượng của Nhược Hoan so với thuộc hạ của mình xa xa không bằng, mà gia hỏa hướng người khác thỉnh giáo kia, lại có thể một chiêu đánh bay Hồ Thần... Không khỏi quá không thể tưởng tượng a!

Mặt đang cổ quái, liền nghe được Nhược Hoan ở trên bục, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa:

- Không phải đã nói với ngươi sao, chiến đấu cũng không chỉ có Man lực! Muốn kỹ xảo, kỹ xảo... Làm sao lại đần như vậy?

Nhược Hoan công tử đích xác rất tức giận, gia hỏa này chỉ học được Viện trưởng truyền thụ cho chân khí cùng lực lượng, đối với lĩnh ngộ võ kỹ rất kém cỏi, nguyên nhân chính là như thế, mỗi lần đều thất bại ở trên tay bọn hắn, lần này chuyên môn để hắn cùng một người lý giải võ kỹ không mạnh tỷ đấu... Kết quả, như trước dùng Man lực, tại sao ngu xuẩn như vậy?

- Ta...

Thanh niên vò đầu, tràn đầy lúng túng:

- Thấy hắn bụng dạ thẳng thắn, ta có chút nhịn không được... Như vậy đi!

Nói xong nhìn về phía mọi người đứng ở cách đó không xa:

- Các ngươi còn có ai cùng so với ta không, lần này cam đoan không dùng lực lượng nghiền ép các ngươi...

- Ngươi...

Chứng kiến đối phương như vậy, tất cả Chiến Sư tức giận sắp điên rồi.

Đây là lần đầu tiên từ trước tới nay, người khác đối chiến Chiến Sư, nói không dùng lực lượng nghiền ép...

Quá liều lĩnh, quá kiêu ngạo rồi!

- Ta tới...

Thật sự nhịn không được, một Chiến Sư lao đến, đúng là một vị Tàm Phong cảnh cuối cùng.

Giờ phút này cũng giảm thấp tu vi xuống, bàn tay chiêu một cái:

- Đến đi!

- Tốt!

Thanh niên gật gật đầu, đang muốn động thủ, một học viên có chút mất hứng:

- Triệu Thanh, ngươi có ý tứ gì? Loại cơ hội tỷ thí tốt này, chẳng lẽ ngươi muốn một người độc chiếm?

- Ta...

Thanh niên vò đầu.

- Được rồi, ta xem mấy bằng hữu này thực lực cũng không tính quá kém, loại cơ hội đối luyện này không nhiều lắm, Triệu Thanh, ngươi tặng cho Tống Doanh đi!

Nhược Hoan nói.

- Được rồi!

Thanh niên Triệu Thanh vẻ mặt tràn đầy không muốn nhẹ gật đầu.

- Các ngươi...

Chiến Sư đi vào tu luyện tràng, đều muốn tức khóc.

Cái gì cũng không tính quá kém?

Chúng ta rất mạnh có được hay không?

Chỉ là... Vừa quay đầu chứng kiến hai đồng bạn đầu trồng xuống đất, một hơi dấu ở ngực rút cuộc nói không nên lời.

Bị nhẹ nhõm đánh bại... Đây cũng gọi là rất mạnh?

Ở trong mắt đối phương... Có lẽ thật chỉ là không kém!

- Ít nói nhảm, đến đi!

Cắn răng một cái, vị Chiến Sư này nhìn lại.

- Phập phồng không yên, làm sao có thể tỷ đấu...

Đi lên trước, Tống Doanh lắc đầu.

- Ngươi...

Tuy vị Chiến Sư này tức giận nhưng cũng biết, hiện tại hắn có chút thất thố, hít sâu một hơi, ngăn chặn phiền muộn trong lòng, lần nữa nhìn lại:

- Bắt đầu đi!

Thấy hắn nhanh như vậy liền ngăn chặn xao động trong lòng, Tống Doanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhẹ gật đầu:

- Bắt đầu!

Nói xong thân thể nhoáng một cái, lao ra.

Bành bành bành bành!

Hai người lập tức giao thủ.

Sau ba chiêu, sắc mặt Chiến Sư đỏ bừng, bị đối phương bắt được một lỗ thủng, một cước đá bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.

- Cái này...

Thấy liên tục lên ba cái, đều không phải đối thủ của bọn hắn, tất cả Chiến Sư hai mặt nhìn nhau.

Vốn tưởng rằng, Trác Thanh Phong nói ngoa, cố ý phủ lên Hồng Viễn học viện đáng sợ, tận mắt nhìn thấy mới hiểu được, thật rất cường đại.

- Các ngươi chẳng lẽ là... đám người Trịnh Dương, Lưu Dương lần này tham gia Chiến Sư đại tái?

Một vị Chiến Sư thật sự nhịn không được, hỏi.

- Trịnh Dương, Lưu Dương?

Nghe nói như thế, Nhược Hoan cười khổ lắc đầu:

- Bọn họ là đệ tử thân truyền của Viện trưởng, so với chúng ta lợi hại gấp trăm lần, làm sao có thể so sánh!

- Không phải? Như vậy chẳng lẽ... Các ngươi là trong một trăm người năm nay thông qua Chiến Sư khảo hạch kia?

Liêu Tùng hỏi.

- Một trăm người?

Nhược Hoan lần nữa lắc đầu:

- Thực lực của chúng ta quá thấp, không có tư cách tham gia Chiến Sư đại tái...

Không có tư cách tham gia tuyển chọn?

Liêu Tùng nhoáng một cái, chỉ cảm thấy ngực khó chịu:

- Vậy các ngươi là...

- Chúng ta là Huyền Huyền Hội... Học Viện còn có hơn ba vạn hội viên, sức chiến đấu cùng chúng ta không sai biệt lắm!

Vẻ mặt Nhược Hoan công tử thành thật nhìn qua.

- Loại thực lực này của chúng ta, ở trong hội, không coi vào đâu, vừa nắm một bó to...