Một chút nhãn lực cũng không có, còn muốn bái ta làm thầy? Nằm mơ a!
Quái Tẩu Ông nhếch miệng.
- ...
Chu Tuyên khóc không ra nước mắt.
Vừa rồi ngươi một bộ muốn giết người, ta làm sao biết, thời gian nháy mắt muốn bưng trà rót nước, chơi giống như khách quý lâm môn a?
- Còn không mau đi!
Trong lòng phiền muộn, quay đầu nhìn về phía người hầu quát.
- ...
Người hầu.
- Được rồi, để ta tự mình tới đi!
Chần chừ một chút, Chu Tuyên khoát tay áo.
Chỉ có tự mình tới mới lộ ra chân thành.
Vội vã chạy tới đối diện, biến mất ở trước mặt mọi người.
Không để ý tới hắn đi pha trà, Trương Huyền đi vào gian phòng, ngồi ở chủ vị.
Quái Tẩu Ông lại ngồi ở phía dưới, vẻ mặt cung kính.
- Tiền bối... Thanh Tiên Độc của ta...
Buồn bực một lát, cũng nhịn không được nữa, Quái Tẩu Ông cẩn thận từng li từng tí nhìn qua, trong mắt mang theo khát vọng.
Đối phương có thể một hơi nói ra nhiều như vậy, nhìn ra nhiều bệnh trạng như vậy, có lẽ thật có thể giải quyết.
Có thể có nhãn lực như thế, xưng hô một tiếng “Tiền bối” cũng không đủ.
- Thanh Tiên Độc, là độc dược cấp bảy, một khi trúng, coi như là Độc Sư thất tinh, cũng khó có thể giải quyết...
Trương Huyền nói.
Sắc mặt Quái Tẩu Ông trắng nhợt.
Độc Sư thất tinh cũng khó giải quyết, chẳng phải tỏ vẻ, mình không có hy vọng?
- Bất quá, ta... Có thể giải!
Trương Huyền nói.
- Có thể giải?
Đồng tử co rụt lại, nắm đấm của Quái Tẩu Ông xiết chặt, sắc mặt âm tình bất định, đột nhiên hàm răng khẽ cắn, quỳ rạp xuống đất:
- Kính xin tiền bối cứu ta...
Hắn bị độc bệnh này tra tấn quá lâu, có chút kiên trì không nổi, nếu như có thể giải quyết, đừng nói quỳ xuống, coi như là làm trâu làm ngựa, cũng sẽ không chớp mắt.
Leng keng!
Hắn vừa quỳ xuống.
Chu Tuyên bưng nước trà đi tới, vào cửa thấy một màn như vậy, sợ tới mức bàn tay run lên, chén trà rơi trên mặt đất, rơi vỡ nát.
Hắn là thật muốn điên rồi.
Quái Tẩu Ông cao ngạo hắn biết rõ, Y sư Công Hội Hội trưởng như hắn mỗi ngày cẩn thận từng li từng tí bái yết, giống như người hầu nghe theo hầu hạ... Đối phương cũng lười liếc mắt nhìn.
Gia hỏa này vừa mới đập phá cửa người ta, biến Thánh Thú người ta thành chó, chẳng những không tức giận, sai mình bưng trà rót nước không nói... Còn quỳ xuống!
Có cần kích thích như vậy hay không?
Một Y sư thất tinh hư hư thực thực, ngay cả thành chủ cũng không để ý chút nào, lại quỳ gối...
Chu Tuyên cảm giác thế giới qua của mình sụp đổ, trái tim muốn nổ tung.
- Không cần khách khí, tiện tay mà thôi!
Không nghĩ tới đối phương quỳ xuống, Trương Huyền lắc đầu nói.
- Tiền bối, Địa Tàng Hoa ta vừa vặn có một cây, hai trăm năm, nếu như tiền bối cần dùng mà nói, trực tiếp cầm đi là được...
Nhớ tới lúc trước đối phương nói dược liệu, Quái Tẩu Ông không chần chờ chút nào, vội nói.
Trương Huyền gật đầu.
Mục đích tới đây đúng là vì Địa Tàng Hoa, đối phương có, hơn nữa tính toán đưa tặng, nói rõ sự tình đã xong.
- Giải quyết Thanh Tiên Độc không khó, nhưng ngươi trúng độc đã lâu, dĩ nhiên vượt qua hai mươi năm, độc đã xâm nhập cốt tủy cùng nội tạng, dược vật đơn thuần trị liệu, cực kỳ bé nhỏ, chỉ sợ cần sử dụng một ít thủ đoạn cực đoan...
Gõ bàn một cái, Trương Huyền nói.
- Chỉ cần có thể giải độc, ta cái gì cũng nguyện ý làm!
Quái Tẩu Ông nghiến răng.
- Vậy là tốt rồi!
Thấy thái độ của đối phương thành khẩn, Trương Huyền gật đầu cười, cổ tay khẽ đảo, lấy ra trang giấy, bút lông, tiện tay viết một phương thuốc.
- Dựa theo phương thuốc này bắt lấy dược liệu, năm càng cao càng tốt!
Nhìn thoáng qua nội dung trên trang giấy, Quái Tẩu Ông dừng lại một chút, sau đó nhẹ gật đầu, đưa phương thuốc cho Chu Tuyên cách đó không xa:
- Đi lấy những dược liệu này, ta có thể cân nhắc thu ngươi làm đồ đệ!
- Vâng...
Nhãn tình sáng lên, Chu Tuyên không chút do dự, vội vã đi ra ngoài.
- Chuẩn bị một cái nồi lớn, để dược vật vào trong đó, sau đó... Ngươi tiến nhập trong đó chưng hấp.
Trương Huyền nói tiếp.
- Chưng hấp?
Quái Tẩu Ông nhíu mày.
Tuy lấy thực lực của hắn, nước sôi chưng hấp đã không gây thương tổn mảy may, nhưng ngâm ở trong nước sôi, khẳng định cũng không chịu nổi.
- Đúng vậy, độc trong cơ thể ngươi, thời gian quá lâu, hơn nữa ngươi phục dụng vô số dược vật, cả người đã giống như ấm sắc thuốc! Muốn giải độc, nhất định phải sớm bức ra những dược vật lộn xộn này!
Trương Huyền tiếp tục nói.
Quái Tẩu Ông gật đầu.
Thân là Y sư, đối với thân thể của mình, biết rất rõ ràng, những năm này nếm qua thuốc giải độc, không có một xe, cũng tuyệt đối có một sọt.
Nhiều dược vật như vậy, trầm tích trong người, dần dà, để cho thân thể kháng dược tính, cho dù thật có giải dược, cũng sẽ phát sinh phản ứng, từ đó mất đi hiệu quả tốt nhất.
Loại chưng hấp này, đúng là vì khu trừ những dược vật lưu lại trong cơ thể, để cho thân thể khôi phục như lúc ban đầu.
- Sau khi chưng hấp, uống rượu thuốc trong hồ lô này... Thanh Tiên Độc trong cơ thể coi như chưa giải, cũng không xê xích gì nhiều!
Cổ tay khẽ đảo, Trương Huyền lấy ra một hồ lô rượu.
Muốn triệt để giải quyết Thanh Tiên Độc, bằng vào một ít dược vật bình thường khẳng định không được, chỉ có thể sử dụng Thiên Đạo chân khí.