Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1876: An bài Ngụy Như Yên (2)



- Tốt rồi, chuyện của ta, tạm thời không nên để người biết được, nhất định phải giữ kín như bưng, nếu không, trên thân các ngươi trúng độc, không cách nào giải hết, sống không quá ngày mai!

Hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm của Trương Huyền mang theo uy hiếp.

- Tổ Sư yên tâm, hai người chúng ta nhất định giữ kín như bưng!

Hai vị Độc Sư ôm quyền.

- Ân, đi xuống đi!

Bàn giao xong, Trương Huyền không nói thêm lời.

Bạch, Hải hai vị Độc Sư quay người lui xuống.

Bọn hắn rời đi, Trương Huyền chậm rãi mở mắt.

Bọn hắn có thể đột phá, chính là Độc Sư bát tinh, dùng để bảo hộ Ngụy Như Yên, sẽ an toàn hơn không ít.

Sửa sang lại tri thức trong đầu thoáng một phát, hình thành Thiên Đạo Độc công, Trương Huyền mới chậm rãi đi ra Tàng Thư Các.

Lúc này bọn người Hứa Trưởng lão, Nhược Thanh Viễn canh giữ ở bên ngoài, thấy hắn đi ra, lập tức chuẩn bị yến hội khoản đãi.

Ăn uống xong, trở lại sắp xếp chỗ ở, lúc này thân thể mới nhoáng một cái, tiến nhập Thiên Nghĩ Phong Sào, mở ra Độc công quan sát.

Sở dĩ cùng đối phương ước định nửa đêm tới đây, là bởi vì hắn còn không có học tập những kiến thức này, coi như muốn chỉ điểm, cũng không thể nào làm được.

Thiên Đạo Độc công tam tinh, tứ tinh, ngũ tinh...

Một bên đọc sách, một bên tu luyện, lý giải đối với độc càng ngày càng sâu, cũng hiểu rõ càng ngày càng nhiều.

Không biết qua bao lâu, phun ra một ngụm trọc khí, trong mắt Trương Huyền gợn sóng chớp động, một màu sắc làm cho người quỷ dị lóe lên tức thì.

Từ tam tinh đến thất tinh, vô số tri thức dùng độc, giờ phút này đã ghi vào trong đầu toàn bộ, dung nhập thân thể, đã thành bản năng của hắn.

Hiện tại muốn nói lý giải đối với độc, Bạch độc sư cũng theo không kịp, chỉ sợ đã bắt kịp một ít bát tinh!

Đương nhiên, tu vi hiện tại của hắn còn chưa đủ, muốn khảo hạch Độc Sư bát tinh, nhất định là làm không được, thậm chí coi như là Nhược Thanh Viễn hỗ trợ xin huy chương thất tinh, cũng chỉ là “chuẩn thất tinh”.

Độc Sư, tuy thuộc về hạ cửu lưu, nhưng giống như Danh Sư, Thuần Thú Sư… yêu cầu với tu vi cực kỳ nghiêm khắc.

Muốn trở thành Độc Sư thất tinh chính thức, ít nhất tu vi phải đạt tới Thánh Vực nhị trọng Thần Thức Cảnh mới được, mà muốn trở thành bát tinh, nhất định phải đạt tới ngũ trọng, đây là tiêu chuẩn cứng nhắc, ai cũng không cải biến được.

Bất quá, đối với đẳng cấp Độc Sư, Trương Huyền không để ý.

Độc Điện yêu cầu đẳng cấp, là vì thực lực chưa đủ, phối trí độc dược đẳng cấp cao, rất dễ dàng làm bị thương bản thân, thậm chí sẽ bị độc chết.

Hắn có được Thiên Đạo chân khí, bách độc bất xâm, căn bản không liên lụy những thứ này.

Đương nhiên, thực lực cũng rất trọng yếu, nếu như thực lực chưa đủ, coi như phối trí tốt độc dược, thi triển không ra cũng vô dụng.

Tựa như hắn hiện tại, tuy Thiên Đạo chân khí đáng sợ, có thể tưởng tượng muốn độc chết cường giả Thánh Vực tứ trọng, nhất định phải lừa dối đủ kiểu, các loại ngụy trang, bằng vào thực lực, là không thể nào để cho chân khí đánh vào trong cơ thể đối phương!

Bởi vì, lấy thực lực của hắn, không cách nào tới gần Thánh Vực tứ trọng, thật muốn tới gần, cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.

Coi như có thể luyện chế ra độc dược, cũng vô dụng, có thể thi triển ra, để cho đối thủ trúng độc, mới tính cường giả chân chính.

- Tuy học được nhiều kỹ xảo cùng tri thức dùng độc như vậy, nhưng không cách nào làm cho Ngụy Như Yên thanh tỉnh, bất quá để nàng kiên trì nửa năm, thậm chí một năm, vấn đề không lớn! Thời gian dài như vậy, đầy đủ đi tổng bộ Độc Điện.

Nhẹ nhàng thở ra.

Sửa sang lại thư tịch thành Thiên Đạo pháp quyết, tuy để cho hắn có được vô số tri thức dùng độc, nhưng muốn triệt để giải quyết tai hoạ ngầm của Tiên Thiên Độc Thể, còn làm không được.

Bất quá, không cách nào trị tận gốc, để cho nó trì hoãn phát tác, vấn đề cũng không phải lớn.

Đứng dậy, vài bước đi vào trước mặt Ngụy Như Yên, Thiên Đạo chân khí trong cơ thể vận chuyển, lập tức biến thành kịch độc.

Tiên Thiên Độc Thể, muốn cứu chữa, không thể dùng thuốc bổ cùng dược vật cố bản bồi nguyên, chỉ có thể dùng độc!

Lúc trước Ngụy Trường Phong không biết chi tiết trong đó, hơn nữa thể chất của nàng còn không có kích hoạt, không ai có thể phân biệt, từ nhỏ liền bổ sung các loại dược vật, lúc này mới dẫn đến chứng bệnh liên tục nhiều lần, nếu không phải gặp được hắn, chỉ sợ sớm đã chết.

Hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng, mười ngón tựa như đàn Tỳ Bà, thay đổi thành chân khí kịch độc, đánh vào huyệt đạo toàn thân của nữ hài.

Những độc khí này vừa tiến vào trong cơ thể, sắc mặt của Ngụy Như Yên thoạt nhìn có chút tái nhợt, dần dần trở nên hồng nhuận phơn phớt.

Tuy còn không cách nào thanh tỉnh, lại đã không trở ngại.

- Vu Hồn ly thể!

Biết rõ tình huống của đối phương, kiên trì một năm nửa năm hẳn không có việc gì, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra, tinh thần khẽ động, Vu Hồn nhảy ra ngoài.

Hồn phách cực lớn, kết tay làm ấn, rất nhanh phân liệt ra một ý niệm thật nhỏ, thẳng tắp chui vào mi tâm của Ngụy Như Yên.

Đệ tử này của hắn từ nhỏ mắc bệnh, ở dưới cánh chim của phụ thân sống sót, đối với người không có bất kỳ tâm cơ, thật muốn đi Độc Điện để cho Danh Sư cũng kiêng kị, không ai bảo hộ mà nói, tất nhiên sẽ bị nuốt mất một lớp da!

Vì vậy, lưu lại một đạo ý niệm để phòng bất trắc.

Làm xong những thứ này, dừng lại một chút, lại lấy ra một phần Thiên Đạo chi thư, ngón tay điểm ra, đưa vào mi tâm của đối phương.

Đây là lúc trước thu Tưởng Thanh Cầm Viện trưởng làm đệ tử hình thành, một mực không có cam lòng sử dụng, vì đệ tử, cũng coi như trút vốn gốc.

Làm xong những thứ này, lúc này Trương Huyền mới nhẹ nhàng thở ra, Vu Hồn trở lại nhục thân.

Hắn lưu lại chính là hồn phách ý niệm, hơn nữa có tiền lệ Linh Hồn giao hòa, Ngụy Như Yên cũng không bài xích, giấu ở trong thức hải, người càng lợi hại cũng không cách nào phát hiện, thậm chí chỉ cần không chủ động đi ra, đệ tử của mình cũng không biết được.

Lão sư quan tâm đệ tử, chưa hẳn phải biểu hiện ra ngoài, để cho đối phương biết được, có đôi khi nhất cử nhất động, đều mang theo tình cảm thật lòng... Dù đối phương hiểu lầm cũng kiên trì, chỉ cần người sau đi cao hơn xa hơn, truyền thụ cho tri thức, dùng đến chỗ thực dụng, sẽ cảm thấy vui mừng, từ đáy lòng cao hứng.

Đây không phải ngốc, cũng không phải là một bên tình nguyện, mà là bởi vì trong lòng bọn hắn đều có một chữ nặng hơn Thái Sơn... sư!