Lúc này Nhược Thanh Viễn, không chỉ tim ngừng đập, vốn thân thể có chút tổn thương, càng tràn đầy khô quắt, gầy xương bọc da, con mắt lồi ra, như nhìn thấy sự tình gì cực kỳ hoảng sợ, bàn tay xiết chặt, nọc độc còn chưa kịp thả ra, đã bị đánh gục.
- Có phải hay không?
Sắc mặt xanh mét đứng ở phía trên, Bạch độc sư tựa hồ nhìn ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Hải độc sư ở bên người.
- Vâng...
Thần sắc người sau ngưng trọng gật đầu.
- Giống như ta đoán!
Ánh mắt của Bạch độc sư nheo lại, thanh âm như đao, mang theo sát ý làm cho lòng người lạnh ngắt:
- Dị Linh tộc...
Nghe nói như thế, Trương Huyền nhíu mày:
- Các ngươi nói... Nhược Thanh Viễn Điện chủ là Dị Linh tộc giết?
Tuy danh tiếng của Độc Sư không tốt, lại không giống như Vu Hồn Sư, đầu nhập vào Dị Linh tộc, nếu không, coi như che giấu sâu hơn, Danh Sư Đường cũng sẽ móc ra.
Không có cùng xuất hiện, rồi lại xuất hiện ở nơi đây, chém giết một vị Điện chủ, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nghe ngữ khí của đối phương, hiển nhiên đã xác nhận.
- Thi thể của Nhược điện chủ khô quắt, là bị người hút đi tinh huyết, loại chiêu số công kích này, chỉ có Dị Linh tộc mới có...
Nhẹ gật đầu, Bạch độc sư giải thích.
- Hút đi tinh huyết?
Trong mắt Trương Huyền hoa văn nhúc nhích, lần nữa nhìn sang thi thể của Nhược điện chủ, thần sắc cũng trở nên khó coi.
Giống như đối phương nói, tinh huyết trong thi thể Điện chủ không còn một mảnh, như bị cái gì cắn nuốt, cực kỳ đáng sợ.
Tinh huyết là căn bản để nhân loại sinh tồn, bị cứng rắn rút sạch, trải qua thống khổ có thể nghĩ, cái này đã không chỉ chém giết, mà là tàn sát rồi!
- Đây là thủ đoạn công kích của Dị Linh tộc?
Trong lòng khiếp sợ.
Tuy hắn tru diệt không ít Dị Linh tộc, nhưng trên cơ bản đều là đối phương còn chưa xuất thủ đã bị tiêu diệt, đối với thủ đoạn tàn bạo kia, không có quá nhiều cảm xúc, chứng kiến thi thể của Nhược điện chủ mới biết được chủng tộc này, ở thời kỳ thượng cổ, vì cái gì làm cho nhân loại sợ hãi như thế rồi.
Hút sạch tinh huyết, coi như y thuật thông thiên, cũng không có biện pháp cứu chữa.
- Dị Linh tộc hẳn là tới đây cướp đoạt bản thư tịch kia!
Bạch độc sư nói tiếp.
Đối phương lẻn vào đây, sớm không động thủ, muộn không động thủ, hết lần này tới lần khác Nhược Thanh Viễn đến Điện Chủ Lăng, tìm kiếm thư tịch mới chém giết, mục đích quá rõ ràng.
Hải độc sư gật đầu, ánh mắt như điện:
- Hắn vừa mới bị giết, thanh âm cũng là mới truyền ra không lâu, có lẽ hung thủ còn không có trốn xa, hiện tại đuổi theo còn kịp...
Đối phương có ý thức phản truy tung rất mạnh, một chiêu liền đánh chết Nhược điện chủ, không có để lại chút dấu vết nào, hòn đảo lớn như vậy, một khi tìm sai phương hướng, lấy thực lực của đối phương, còn muốn truy tung là hầu như không thể nào.
- Để ta xem một chút!
Ánh mắt Trương Huyền mê huyễn lên.
Bọn hắn vừa nghe đến động tĩnh liền xông lại, dựa theo tình huống bình thường, có lẽ còn không có trốn quá xa.
Chỉ cần không có đào tẩu, bằng vào thực lực của Bạch độc sư, Hải độc sư bây giờ, có lẽ có thể nhẹ nhõm chế ngự, thay đối phương báo thù.
Minh Lý Chi Nhãn, dọc theo hố nhìn kỹ một vòng, rất nhanh thấy được một tia dấu vết trên mặt đất.
- Hướng này!
Ngón tay chỉ một cái.
- Chỗ nào?
Chứng kiến phương hướng hắn chỉ, đám người Bạch độc sư nghi hoặc.
Đúng là vị trí bọn hắn vừa đi qua.
Một đường vọt tới, cũng không có trông thấy có người đào tẩu, hơn nữa nơi đó là đại bản doanh của Độc Điện, giết Điện chủ xong, không nghĩ biện pháp đào tẩu, còn đi đến đại bản doanh, không phải muốn chết sao?
Không phải bọn hắn không tin Tôn Cường, mà là không còn Tổ Sư ý niệm, đối phương bất quá Tòng Thánh mà thôi, so với Thánh Vực ngũ trọng như bọn hắn còn kém rất nhiều.
- Đi theo ta!
Biết rõ để cho hung thủ đào tẩu, thư tịch sẽ không còn được gặp lại, Trương Huyền cũng không giải thích, vội vã bay vút đi.
Thấy hắn khẳng định như thế, hai người Bạch độc sư không hề xoắn xuýt, bám chặt theo.
Không lâu sau, đi ra Điện Chủ Lăng, Trương Huyền nhìn chung quanh một chút, nhăn mày lại.
Dị Linh tộc này hết sức giảo hoạt, lúc trước còn có dấu vết, hiện tại coi như là Minh Lý Chi Nhãn cũng nhìn không ra.
Bất quá cũng đủ để nói rõ, tên kia có lẽ giấu ở phụ cận, còn chưa kịp đào tẩu.
- Ở nơi nào?
Đây là một mặt đất trống, chung quanh không có kiến trúc quá cao lớn, cùng một ít thảm thực vật rải rác. Liếc có thể nhìn đại khái, dựa theo đạo lý, không có bất kỳ địa phương nào có thể ẩn tàng thân hình.
- Trừ khi...
Đồng tử co rụt lại, Trương Huyền nhịn không được cúi đầu.
Trên trời cùng trên mặt đất đều không có, như vậy chỉ có một khả năng... Ẩn núp dưới đất.
Chỉ là chung quanh không có bất kỳ hố sâu, mặt đất cũng bóng loáng như mới, coi như muốn đi vào, cũng vào không được a.
- Làm sao vậy? Ý của ngươi người nọ ẩn núp dưới đất?
Nhìn ra hắn mê mang cùng nghi hoặc, Bạch độc sư đi vào trước mặt.