Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1891: Trương Huyền phá phong ấn (hạ) (1)



Trên hố hiện đầy cấm chế, trực tiếp ném tảng đá, chẳng khác nào đang công kích, thậm chí xông vào, rất dễ dàng gây nên phong ấn phản kích.

Trận Pháp Sư khác gặp được trận pháp lợi hại đều lấy la bàn, không ngừng nghiên cứu, tìm kiếm căn cơ cùng trận tâm, gia hỏa này thì ngược lại, trực tiếp ném tảng đá vào trong trận pháp... Đây không phải phá trận, mà là muốn trận pháp kích hoạt.

Không có kích hoạt, hơn hai vạn người tăng thêm hai Trận Pháp Sư cũng khống chế không nổi, một khi kích hoạt còn không nghiêng trời lệch đất, mai táng toàn bộ bọn hắn?

Gia hỏa này đến cùng suy nghĩ như thế nào a? Chẳng lẽ là thiếu não!

Nếu không làm sao sẽ điên khùng như vậy? Đường đường Trận Pháp Sư lục tinh đỉnh phong, làm ra một sự tình ngay cả học đồ cũng không dám làm.

Tràn đầy phiền muộn, đang định tiến lên ngăn cản, đối phương ném ra tảng đá cùng hố tiếp xúc, lập tức rơi xuống, cũng không gây ra bất luận biến hóa gì.

- Cũng may, cái phong ấn này đối với sinh mệnh có phản ứng, tảng đá là vật thể không có sự sống, may mắn không có gây thành đại họa...

Nếu như không có động tĩnh, Lưu Mặc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Phong ấn ở cửa động, hai đại Trận Pháp Sư thất tinh bọn hắn đều không biết làm thế nào, không phát động còn may, một khi phát động, vô cùng có khả năng sẽ lần nữa kích hoạt lực lượng kinh khủng phía dưới, để cho mọi người khổ không thể tả, thậm chí có thể trực tiếp bạo tạc nổ tung.

Gia hỏa này dùng tảng đá thí nghiệm thoáng một phát, không có động tĩnh, chắc hẳn có lẽ cũng biết sợ hãi, thu tay lại a.

Đang nghĩ ngợi gia hỏa này không biết làm thế nào, vẻ mặt tràn đầy hối hận, chỉ thấy hắn vẫy vẫy tay, một học viên của Danh Sư Học Viện vội vã đi tới, ở bên tai đối phương phân phó một tiếng.

Trên mặt đệ tử này lập tức lộ ra vẻ ngưng trọng, không chút do dự, hét lớn một tiếng, thẳng tắp nhảy tới phong ấn.

- Phốc...

Không nghĩ tới lại để cho đệ tử lao xuống phong ấn, không để ý sinh tử, Lưu Mặc chỉ cảm thấy ngực khó chịu, thiếu chút nữa ngay tại chỗ bất tỉnh.

Gia hỏa ngốc này, không nghĩ đến đệ tử còn ngu hơn, tiến lên như vậy... Là có thể kích hoạt phong ấn, bất quá một khi kích hoạt, ngươi người đều mất mạng!

- Hồ đồ!

Hắn bên này khiếp sợ, cách đó không xa, Hàn Hội trưởng đã triệt để nổi giận.

Với tư cách một Viện trưởng, một vị Danh Sư, người khác đều coi đệ tử là con của mình, che chở cũng không kịp, gia hỏa này vì thí nghiệm phong ấn, lại để cho đệ tử cố ý xông vào, không để ý sinh tử, quả thực phát rồ.

- Dừng tay!

Lần nữa hét lớn, đang muốn xông lên ngăn cản, chỉ thấy bàn tay của Trương Huyền mãnh liệt trảo một cái, chân khí như dây thừng, lập tức bao phủ đệ tử kia ở bên trong.

Mắt thấy sẽ đụng phải phong ấn, đệ tử bị dây thừng kéo một phát, lập tức bay ngược về.

Đồng thời, phong ấn như cảm nhận được khí tức sinh mệnh, hào quang không tự chủ được lập loè, tựa hồ bị dẫn động, vận chuyển thoáng một phát, liền dừng lại. Cũng không có triệt để kích hoạt, càng không có giống như lúc trước lo lắng, trực tiếp bộc phát.

- Lực khống chế thật chính xác...

Sắc mặt hơi đổi, Hàn Hội trưởng tràn đầy kinh ngạc.

Trong nháy mắt đệ tử đụng vào phong ấn kéo trở về, cần lý giải phong ấn sâu đậm, đối với vị trí này, tính toán chính xác không sai mới được.

Dù chỉ sai một ly, cũng có thể dẫn động trận pháp, để cho nó vận chuyển lên, thôn phệ đệ tử vào, mà nếu như thiếu một chút, sẽ không có cảm ứng, không cách nào kích hoạt.

Đương nhiên, bằng vào hai ngày này lý giải phong ấn, hắn cũng có thể làm được, khiến người ta không thể tin được chính là... Đệ tử cùng vị Trương viện trưởng này lẫn nhau ăn ý cùng tín nhiệm!

Cử động vừa rồi, chỉ cần xuất hiện một động tác dư thừa, liền vô cùng có khả năng xuất hiện biến cố không thể dự đoán!

Trương viện trưởng bảo đối phương nhảy, hắn liền nhảy, không có chút sợ hãi, đây là tín nhiệm bao nhiêu? Coi như là mình muốn mệnh lệnh, Lưu Mặc cũng làm không được.

Không phải Lưu Mặc không tin hắn, mà là không tín nhiệm mù quáng.

Đệ tử nhảy xong, Trương viện trưởng lần nữa đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, như choáng váng, sau một lúc lâu, quay đầu lại.

- Ngô sư, trận kỳ thất tinh đỉnh phong chuẩn bị xong chưa?

- Ở đây...

Do dự một chút, cổ tay của Ngô sư khẽ đảo, lấy ra một trận kỳ đưa tới.

Hắn thân là Danh Sư thất tinh thượng phẩm, càng phụ tu trận pháp, tuy cấp bậc không bằng Hàn Hội trưởng, nhưng mà trận kỳ vẫn có thể lấy ra.

- Ân!

Tiếp nhận trận kỳ, Trương Huyền nhẹ gật đầu, không chần chờ chút nào, bàn chân đạp mạnh, lăng không dựng lên, thẳng tắp bay đến trên không.

Chân khí vận chuyển, cầm chặt trận kỳ tựa hồ muốn tìm kiếm tiết điểm cắm vào.

- Gia hỏa này điên rồi... Lưu Mặc nhanh đi ngăn cản!

Thấy Trương viện trưởng này cùng bọn họ thương nghị cũng không thương nghị, trực tiếp chạy tới, thí nghiệm tiết điểm, Hàn Hội trưởng xém bị hù chết.

Gặp qua lỗ mãng, nhưng không gặp qua lỗ mãng như vậy!

Coi như trong lòng ngươi xác định, cũng phải cùng chúng ta thương nghị thoáng một phát, đến cùng xảy ra chuyện gì a! Không nói hai lời liền tiến lên... Chẳng lẽ ngươi có thể trăm phần trăm xác định ngươi phán đoán là vị trí chính xác?

Phải biết rằng một khi xuất hiện sai lầm, cũng không phải vấn đề mấy vạn người sinh tử, mà là tất cả sinh linh trong phạm vi một nghìn dặm!

Thật sự là quá hồ đồ.

- Vâng!

Nghe được lão sư phân phó, Lưu Mặc thẳng tắp vọt tới.

Lúc này hắn cũng cực kỳ phẫn nộ, hận không thể chụp chết cái gia hỏa không biết trời cao đất rộng kia ngay tại chỗ.

Vù vù!

Còn chưa tới trước mặt, bàn tay liền đưa ra ngoài, chân khí hóa thành thủ chưởng nắm tới.

Hắn là Thánh Vực tam trọng, vừa ra tay thiên địa biến sắc, lực lượng như sông lớn.

- Hả?

Trương Huyền đang chuẩn bị tìm được tiết điểm, một lần hành động củng cố phong ấn, còn không có động thủ, liền chứng kiến Lưu Mặc công kích hắn, không nhịn được nhíu mày, nghi hoặc.

Gia hỏa này... Lại phát cái thần kinh gì?

Vừa rồi trong lời nói xuất hiện chút mâu thuẫn, đường đường Trận Pháp Sư thất tinh, không đến mức hẹp hòi như vậy a!