Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1914: Di tích mở ra (2)



Đi theo phía sau mọi người, chân đạp tới Thất Sắc Hồng Kiều, Trương Huyền trái phải nhìn quanh, trời xanh mây trắng, thanh sơn lục thủy, cùng khí lưu cực nóng phía dưới giao hội, làm cho người ta có cảm giác hai thế giới giao hòa, tựa như ảo mộng.

- Có thể làm cho địa phương nguyên bản không có vật gì, xuất hiện Hồng Kiều chắc chắn như thế, người bố trí ra di tích này, cũng đủ đáng sợ...

Trong lòng âm thầm cảm khái.

Dùng chân khí dựng Hồng Kiều, để người ta có thể hành tẩu, hắn cũng có thể làm được, nhưng bố trí trận pháp, lại để cho nó vận chuyển ra loại cầu này, liền không làm được.

Không chỉ hắn làm không được, chỉ sợ Trận Pháp Sư thất tinh cũng rất khó.

Xem ra giống như lúc trước đoán, vị tiền bối lưu lại di tích này, thực lực chỉ sợ ít nhất cũng đạt đến bát tinh!

Khó trách có thể làm cho lão Viện trưởng kiêng kỵ như vậy, biết rõ khó có thể trở về, sớm liền lưu lại mộ chôn quần áo và di vật.

- Minh Lý Chi Nhãn!

Một bên đi về phía trước, ánh mắt nhúc nhích nhìn lại.

Chỉ thấy cuối cầu vồng, một lớp ánh sáng bảy màu vắt ngang ở trước mắt, phía dưới nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, nhiệt lượng cực lớn, tựa hồ tùy thời có thể phun ra, đốt người thành tro bụi.

- Kết cấu màng ánh sáng này... Cùng phong ấn trong địa quật có chút tương tự...

Xem một lát, mày nhăn lại.

Màn ánh sáng trước mắt, kết cấu cổ quái, lại có chút tương tự phong ấn ở trong Địa quật, chỉ bất quá càng thêm đơn giản mà thôi.

Dù vậy, không ra mở mà nói, muốn cứng rắn xông tới, hầu như rất khó làm được.

Nếu không, cũng không có khả năng ngăn Dị Linh Tộc ở bên ngoài mấy vạn năm, nhiều nhất chỉ có thể trà trộn vào một hai con tôm nhỏ.

Trong lòng kỳ quái, đi theo sau lưng mọi người, rất nhanh đi vào trước mặt màn ánh sáng.

Lúc này những người khác cuối cùng thấy rõ cảnh tượng đằng sau màn ánh sáng, từng cái sắc mặt trắng bệch.

- Phía trước là nham thạch nóng chảy, chẳng lẽ... di tích ở trong dung nham?

Một vị Danh Sư khó hiểu, nhịn không được nói.

Dung nham là nham thạch hòa tan, độ nóng cực cao, sắt thép đặt ở trong đó, cũng hóa thành chất lỏng, coi như tất cả mọi người có thực lực Thánh Vực, cũng không dám tùy tiện tiến nhập.

- Ta biết rõ tin tức có hạn, tình huống cụ thể chỉ có thể đi vào mới có thể biết được...

Ngô sư lắc đầu.

Tin tức cụ thể, hắn cũng biết không nhiều lắm.

- Như vậy...

- Đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu như đã đến, vào xem rồi nói sau!

Thấy vẻ mặt của tất cả mọi người đều kinh nghi, không biết như thế nào cho phải, trên mặt Ngô sư lộ ra vẻ ngưng trọng, tiến về phía trước một bước:

- Như vậy đi, ta tới trước thử xem, nếu có nguy hiểm, mọi người không nên vào...

Hắn là Danh Sư cấp bậc cao nhất trong đám người, thực lực cũng mạnh nhất, thật sự có nguy hiểm, nhất định phải làm gương cho binh sĩ.

Nói xong không chờ mọi người nói chuyện, chân khí toàn thân từ huyệt đạo tuôn ra, bao bọc ở bên trong, thân thể nhảy lên, thẳng tắp vọt tới vách ngăn.

Vù vù!

Vách ngăn không có lực cản chút nào, rầm ào ào một tiếng, Ngô sư liền lâm vào trong đó, cả người biến mất ở trước mặt mọi người.

Ngay sau đó mọi người liền chứng kiến trong vách ngăn, thân ảnh của hắn xuất hiện, tuy loáng thoáng thấy không rõ lắm, nhưng có thể rõ ràng chứng kiến động tác vẫy tay, nghĩ đến trong đó hẳn không nguy hiểm.

- Vào đi thôi!

Hàn Hội trưởng theo sát phía sau.

Trương Huyền cũng theo tới, thân thể cùng vách ngăn đụng một cái, như đụng phải mặt nước, sau một khắc liền xuất hiện ở trên không nham thạch nóng chảy, sóng nhiệt thỉnh thoảng tập kích tới, nướng da người có chút run lên.

Nhìn lại phía dưới.

Là một miệng núi lửa phạm vi hơn mười dặm, hỏa diễm thỉnh thoảng phun ra, tùy thời nuốt hết người.

- Chẳng lẽ... Di tích thật ở dưới nham thạch nóng chảy?

Trương Huyền nhíu mày.

Vốn tưởng rằng chung quanh sẽ có thông đạo, dẫn mọi người tiến nhập di tích, chính thức đi vào, bây giờ mới phát hiện, ngoại trừ dung nham, bốn phía không còn có cái gì.

Nếu như di tích thực ở phía dưới, nơi này chỉ sợ so với trong tưởng tượng càng thêm nguy hiểm.

Không nói trước độ nóng to lớn, chỉ nói diện tích lớn như thế, tiến nhập trong đó lại không có biện pháp thấy vật, hơi không cẩn thận, thì có thể mất phương hướng, rút cuộc không cách nào trở về.

- Đi như thế nào?

Ngô sư cũng nhíu mày, nhịn không được nhìn Hàn Hội trưởng.

Đối phương là Trận Pháp Đại Tông Sư, có lẽ nơi đây ẩn tàng trận pháp nhìn không thấy, có thể làm cho bọn hắn thuận lợi tiến nhập.

- Ta xem một chút...

Hàn Hội trưởng gật đầu, lấy ra la bàn, dọc theo miệng núi lửa dạo qua một vòng, lông mày càng nhăn càng chặt.

- Chung quanh nơi này khí tức ổn định, không có trận pháp, xem ra, muốn tìm được cửa vào, chỉ có thể chậm rãi lục lọi...

- Lục lọi?

Mọi người nhìn thoáng qua dung nham đường kính hơn mười dặm phía dưới, khóe miệng đều co lại, này làm sao lục lọi?

Chẳng lẽ thật muốn chui vào?

Coi như bọn hắn có thể chịu đựng được độ nóng ở trong đó, y phục trên người cũng không chịu nổi a!

Cũng không thể một đám Danh Sư lục tinh, thất tinh, Chiến Sư, thân thể trơn bóng kết đội đi về phía trước a...

Thực muốn như thế, chỉ sợ di tích còn không có phát hiện, bọn hắn trước hết xấu hổ mà chết rồi!

Cũng nghĩ đến điểm này, Trương Huyền nhịn không được nhìn về phía Lạc Nhược Hi cách đó không xa, nâng cằm, vẻ mặt ưu sầu:

- Vạn nhất nàng cởi sạch, ta... nên nhìn hay không nhìn nhỉ?

- Ngươi... nghĩ lung tung cái gì đó?

Đang trầm tư, không biết như thế nào cho phải, chợt nghe bên tai truyền đến nữ hài truyền âm nghiến răng nghiến lợi, như sắp nổ tung.