Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1917: Dung nham đáng sợ (hạ) (1)



Một vị Danh Sư nhịn không được tiến lên, tính toán giống như lúc trước trực tiếp xuyên qua, lại phát hiện như chạm ở miếng sắt, một cỗ lực lượng mênh mông gạt ra.

- Cái này...

Đồng tử co rụt lại, trên mặt vị Danh Sư kia lộ ra vẻ không thể tin được:

- Nếu như vậy, chúng ta còn làm sao rời đi?

Không chỉ hắn như vậy, rất nhiều Danh Sư khác cũng tiến lên thử một chút, từng cái sắc mặt trắng bệch.

Lúc trước màn ánh sáng màu đỏ, xuyên qua như đụng phải mặt nước, nhẹ nhõm như ý, không có chút cách trở nào, mà bây giờ hơi nước trắng mịt mờ, như là tường thành, lấy thực lực của mọi người, căn bản không cách nào đột phá.

Nói cách khác, cửa vào phong bế, chẳng khác nào tiến nhập một Tử Thành! Tìm không thấy phương hướng tiến lên mà nói, cũng chỉ có thể vây ở đây, đào tẩu cũng không có khả năng.

- Khó trách được xưng cửu tử nhất sinh, quả nhiên đáng sợ...

Một vị Danh Sư vẻ mặt cười khổ lẩm bẩm.

Trước khi đến, đám người Ngô sư vẫn bàn giao, nơi này cửu tử nhất sinh, cực kỳ nguy hiểm, mới đầu còn lơ đễnh, chứng kiến giờ mới hiểu được quả nhiên.

Bọn hắn còn không có tiến nhập di tích, chỉ ở lối vào, đã bị giày vò đến chân tay luống cuống, tìm không rõ phương hướng, thật muốn tiến nhập trong đó, chẳng phải càng thêm đáng sợ?

- Lúc trước ta cũng đã nói, phong ấn 15 phút đồng hồ sau đóng cửa, một khi đóng cửa... Không cách nào mở ra, trừ khi có thể tìm được biện pháp giải quyết!

Hàn Hội trưởng lắc đầu nói:

- Được rồi, xoắn xuýt cái này không có quá nhiều ý nghĩa, nếu như chúng ta tiến đến, liền ôm quyết tâm hẳn phải chết, vì kế hoạch hôm nay, vẫn là tìm kiếm cửa vào di tích đi!

- Ân!

Mọi người gật đầu.

Trước khi đến liền rõ nơi đây nguy hiểm, đại bộ phận người đều bàn giao xong hậu sự, nếu như không cách nào lui về phía sau, còn không bằng trực tiếp tiến về phía trước.

Trương Huyền cũng hiểu rõ những thứ này, lần nữa nhìn sang nham thạch nóng chảy, đồng thời trong lòng lặng lẽ câu thông Thiên Nghĩ Phong Mẫu.

- Chủ nhân, nơi đây không có không gian gấp! Cho dù có, khả năng cũng ở dưới dung nham, ta quan sát không đến...

Không lâu sau, thanh âm của Thiên Nghĩ Phong Mẫu truyền tới.

- Không có?

Sắc mặt Trương Huyền xanh mét.

Chẳng lẽ cái gọi là thông đạo di tích, thật ở dưới nham thạch nóng chảy sao?

Ngay cả Ngô sư cũng không thể đi xuống, huống chi bọn hắn!

Còn không có tiến nhập di tích, sẽ không xếp đặt thiết kế khó khăn như thế chứ!

Thật như thế mà nói, lúc trước đám người lão Viện trưởng là làm sao đi vào?

- Đáng tiếc, địa đồ trong Độc Điện không có tới tay, nếu không sẽ không bị động như thế...

Lắc đầu, vẻ mặt Trương Huyền tràn đầy bất đắc dĩ.

Nếu có thể lấy tới địa đồ, có lẽ có thể nhẹ nhõm tìm được đường ra, không đến mức giống như bây giờ, hai mắt đen thui, cái gì cũng không rõ ràng.

- Không thèm nghĩ nữa, thử xem Thư Viện có thể phát hiện cái gì hay không.

Dứt bỏ những tâm tình mặt trái này, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, thẳng tắp bay về phía dung nham.

Nham thạch nóng chảy là tử vật, không thể thi triển Võ Kỹ, cũng không có thể vận chuyển, chỉ có thể lấy tay sờ, mới có thể để cho Thư Viện kích hoạt.

- Trương sư, ngươi muốn làm gì?

Thấy hắn bay xuống, Mộc sư nhịn không được mở miệng hỏi.

- Ta nghiên cứu một chút...

Biết rõ sự tình Thư Viện không thể nói tỉ mỉ, Trương Huyền khoát tay áo.

Trong nháy mắt, đi vào trên không dung nham, quả nhiên cảm thấy sóng nhiệt tập kích, xuyên thấu qua làn da sâu tận xương tủy, tựa hồ tùy thời có thể đốt cháy người.

- Nóng quá!

Đồng tử co rụt lại, Trương Huyền hoảng sợ.

Khó trách Ngô sư chỉ có tiến vào 40 mét, liền không cách nào xâm nhập, độ nóng ở nơi đây so với suy nghĩ còn muốn đáng sợ, coi như là hắn toàn lực thi triển, chỉ sợ 30 mét cũng là một đại quan.

Vận chuyển Thiên Đạo chân khí, nhiệt lượng bốn phía sắp xếp đến bên ngoài cơ thể, lúc này Trương Huyền mới duỗi ra ngón tay, sờ soạng tới nham thạch nóng chảy.

- Thiếu sót!

Trong lòng thấp giọng hô.

Vù vù! Một quyển sách xuất hiện.

- Nham thạch nóng chảy, Địa Hỏa dung luyện nham thạch mà thành, độ nóng cực cao, ẩn chứa Hắc Thanh Thạch, Hoa Cương Thạch, Hắc Thanh Kim Nham… sau khi ngưng kết có thể xây dựng phòng ốc...

Nhìn rõ ràng nội dung phía trên, Trương Huyền lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Tu phòng ốc, tu muội muội ngươi a!

Ta muốn biết không phải cái này có được hay không?

Trong lòng tràn đầy phiền muộn, nhưng cũng biết, xuất hiện cái này, cũng là sự tình trong dự liệu, Thiên Đạo Thư Viện chỉ có thể phân tích đồ vật hắn chạm đến, hơn nữa chỉ là một phần, không thể mở rộng phạm vi.

Thật giống như lúc trước chạm đến giá sách, muốn thu thư tịch vào trong đầu, thí nghiệm qua nhiều lần, cũng biết căn bản là không thể nào.

Chạm đến dung nham phía dưới, xuất hiện là đặc tính nham thạch nóng chảy, mà không phải phạm vi xa hơn.

Nói cách khác, Thư Viện ở lúc này cũng vô dụng...

Nên làm cái gì bây giờ?

Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền rơi vào đường cùng, đành phải bay lên lần nữa.

- Thật sự không được, mỗi người chúng ta phân một ít khu vực, lần lượt thăm dò... Nếu như có thể mở ra, phong ấn đã nói lên di tích sẽ không quá sâu! Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, khẳng định có thể phát hiện dấu vết để lại.