Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1936: Hành Giả Vô Cương (thượng) (2)



Rong chơi trong đó, khiến người ta sinh ra một loại ý nghĩ cả đời đều dừng lại ở bên trong.

- Không đúng, mọi người nâng tinh thần lên, chỉ sợ chúng ta đã lọt vào công kích...

Mọi người một đường đi về phía trước, thời điểm cảm thấy không có vấn đề gì, Hàn Hội trưởng nhịn không được nói.

- Lọt vào công kích, Hàn Hội trưởng nói đùa? Sao ta không thấy được?

Một vị Chiến Sư cười nói.

- Đúng vậy, ta cho rằng Hàn Hội trưởng là có chút thần kinh quá độ, buồn lo vô cớ, chúng ta nhiều người như vậy, nếu quả thật lọt vào công kích, nhất định sẽ phát hiện.

Lại một vị Chiến Sư gật đầu.

Bọn hắn mỗi một cái đều là nhân vật kinh nghiệm sa trường, nếu quả thật bị công kích, nhất định sẽ tiến hành phản kích, không có khả năng giống như hiện tại, cảm giác gì cũng không có.

- Không có phát hiện, mới là kinh khủng nhất!

Sắc mặt của Hàn Hội trưởng khó coi.

Nếu như là minh đao minh thương tiến công, đánh không lại cũng có thể dốc sức liều mạng, sợ nhất chính là nước ấm nấu ếch xanh, khiến người ta lâm vào công kích, vẫn còn không tự biết.

- Có phải Hàn Hội trưởng phát hiện cái gì hay không?

Ngô sư hỏi.

- Các ngươi có phát hiện hay không, từ khi chúng ta tiến nhập đến nơi đây, nguyên bản thần kinh căng thẳng tất cả đều trầm tĩnh lại, loại tình huống này, một khi xuất hiện nguy hiểm, chỉ sợ ngay cả biện pháp ứng đối cũng không có...

Hàn Hội trưởng nói:

- Hơn nữa... Mấu chốt nhất là, chúng ta đi thời gian dài như vậy, lại thủy chung nhìn không tới bất cứ dấu vết cùng đầu cuối gì... Thật giống như có đồ vật gì đó dẫn dắt chúng ta đi! Thật sự là quỷ dị...

- Cái này...

Ngô sư sững sờ.

Đối phương không nói, còn không cảm thấy được, vừa nói như vậy, lập tức cảm thấy không đúng.

Đi tại nơi đây, quá buông lỏng, ngay cả phòng ngự cơ bản nhất cũng ném ra đằng sau, khiến người ta cam tâm tình nguyện lưu lại, không muốn rời đi, không nói cái khác, chỉ riêng điểm này, liền cực kỳ quỷ dị, bất thường.

- Phốc!

Hai người đang thương nghị, chợt nghe đến cách đó không xa một thanh âm thổ huyết vang lên, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Chiến Sư mới vừa nói Hàn Hội trưởng thần kinh quá độ, khuôn mặt trắng bệch, máu tươi liên tục từ trong khóe miệng tràn ra, nhưng trên mặt mang theo mỉm cười, đi theo sau lưng mọi người, tiếp tục đi tới.

- Cái này...

Thấy gia hỏa này giống như không biết thống khổ, liên tục thổ huyết, khóe miệng còn giương nhẹ lên, tựa như mỉm cười...

Thấy một màn như vậy, hai người đều sởn hết cả gai ốc.

Tình cảnh trước mắt thực sự quá quỷ dị!

Mặc dù kiến thức rộng rãi, cho tới bây giờ cũng chưa gặp chuyện kỳ quái như thế.

- Hắn đây là Chân khí hao hết, thể lực chống đỡ hết nổi...

Xem một lát, sắc mặt Ngô sư trầm xuống.

Tình huống của vị Chiến Sư này, lấy nhãn lực Danh Sư thất tinh của hắn, có thể nhẹ nhõm nhìn ra, là chân khí tiêu hao sạch sẽ, có chút thoát lực dẫn đến.

Lúc này mới đi bao lâu?

Như thế nào Chiến Sư lấy lực lượng kéo dài xưng danh, liền không chịu nổi rồi hả?

Hàn Hội trưởng đang kỳ quái, chợt nghe thanh âm của Ngô sư tiếp tục vang lên:

- Ngươi xem đan điền của mình một chút...

- Đan điền?

Sửng sốt một chút, Hàn Hội trưởng cúi đầu nhìn sang, vừa nhìn qua, đồng tử kìm lòng không được co rút lại.

Chỉ thấy chân khí hùng hậu trong cơ thể hắn, lúc này cũng tiêu hao không sai biệt lắm, nếu như so sánh đan điền như hồ nước, hiện tại cũng đã sắp thấy đáy, tùy thời khô quắt.

- Chân khí của ta... Như thế nào tiêu hao nhanh như vậy?

Thân thể phát run.

Hàn Hội trưởng là Trận Pháp Sư thất tinh đỉnh phong, Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong, thực lực mạnh nhất trong mọi người, chân khí cũng hùng hậu nhất, đừng nói đi đường, coi như là chiến đấu, cũng có thể duy trì một hai canh giờ, sẽ không suy kiệt...

Nhưng bây giờ, mới đi đường một lát, thậm chí không có phi hành, liền tiêu hao không sai biệt lắm, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Thật là đáng sợ!

Phốc! Phốc! Phốc!

Đang khiếp sợ, lần nữa nghe được thanh âm thổ huyết, lại có mấy vị Chiến Sư tu vi thấp, phun ra máu tới, ngay cả Ô Thiên Khung, Thẩm Bình Triều… khuôn mặt cũng trắng bệch, trên đầu gân xanh toác ra, giống như lực lượng sắp tiêu hao hầu như không còn, tùy thời không chịu nổi.

Nhất là Ô Thiên Khung, không chỉ sắc mặt khó coi, đầu tóc tựa hồ cũng trở nên càng trắng, như trong thời gian ngắn già yếu hơn mười tuổi.

- Cái này...

Thân thể Hàn Hội trưởng run lên, nhịn không được nhìn về phía Ngô sư.

Tuy hắn xác nhận nơi này là không gian trận pháp, biết rõ nguy hiểm, lại hoàn toàn không biết tình huống trước mắt, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.

- Ta cũng không biết...

Ngô sư lắc đầu.

Hiện tại bọn hắn thật giống như lọt vào giếng sâu, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, mặc dù xem qua vô số thư tịch, vẫn không rõ ràng cho lắm.

- Chúng ta hẳn là bị những tiếng gió trong núi hấp dẫn, lâm vào một loại ý cảnh đặc thù, không chỉ chân khí tiêu hao nhanh, tuổi thọ cũng sẽ hao tổn, nếu như không đi ra, sẽ giống như bọn họ, một mực đi về phía trước, không biết mệt mỏi, thẳng đến chân khí, tinh huyết hao hết mà chết!

Hai người đang không hiểu, thanh âm của Trương Huyền vang lên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thanh niên này nhăn mày, không biết nghĩ cái gì.