Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1958: Ngọc Diệp Vương (2)



Đương nhiên, Thiên Nhận Danh Sư này, là muốn giá họa ở trên thân Phùng Huân.

- Tùy ngươi!

Thấy hắn chết sống không ra, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, Thạch Diệp Vương còn tưởng rằng lo lắng an nguy của mình, nhịn không được lắc đầu.

- Tiếp tục!

Ngọc Diệp Vương cũng không nhiều lời, tiếp tục ném vật phẩm.

Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, bàn chân nhẹ nhàng điểm ở sau lưng Phùng Huân, vận chuyển khí tức đặc thù của Thiên Nhận Danh Sư trong cơ thể, nhẹ nhàng đưa đến trong cơ thể người sau.

Loại khí tức này, có thể làm cho Danh Sư đơn giản phân biệt ra thân phận, nhưng mà không vận chuyển mà nói, sẽ che giấu, khiến người ta không thể nào phát hiện.

Đúng là có dựa vào này, mới cố ý nói Phùng Huân là Thiên Nhận Danh Sư, không có sợ hãi chút nào.

Ô...Ô...n...g!

Hào quang bao phủ hai người càng lúc càng nồng nặc, Trương Huyền cũng không nhìn thấy bất luận đặc thù gì, chỉ có Ngọc Diệp Vương kìm lòng không được nhăn mày.

- Thân phận của người này quả nhiên bất thường...

Nói xong, tiếp tục ném bảo vật vào tế đàn.

Đồ vật phía trên, tự nhiên tiêu hao hầu như không còn.

Thạch Diệp Vương cũng kìm lòng không được xiết chặt nắm đấm.

Trương Huyền đối với loại tế tự này không quá lý giải, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, tế tự cần có vật phẩm càng nhiều, nói rõ thân phận càng cao.

Không biết đưa lên mấy lần, hào quang trên tế đàn cuối cùng chậm rãi ngừng lại, cho thấy bốn chữ to... thiên địa nhận thức!

- Quả nhiên là…

Nhìn rõ ràng chữ ở phía trên, ánh mắt của Thạch Diệp Vương lập tức đỏ lên, hô hấp trở nên có chút dồn dập.

Xem ra Tử Diệp Vương không nói dối, người kia đúng là Thiên Nhận Danh Sư giống như Khổng Sư.

Chỉ cần nộp người này lên, có thể đoán được, địa vị cùng thân phận của hắn, đều sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

- Thiên địa nhận thức... Thiên Nhận Danh Sư?

Trong đôi mắt của Ngọc Diệp Vương cũng lộ ra lửa nóng.

Thân là Thượng Ngũ Vương, tự nhiên biết rõ bốn chữ này đại biểu cái gì.

- Khó trách hai người này gấp gáp tìm ta như vậy... Nguyên lai bắt được một con cá lớn...

Ngọc Diệp Vương xiết chặt nắm đấm.

- Ngọc Diệp Vương, gia hỏa này là ta cùng Thạch Diệp Vương bắt được, nếu như đã nghiệm chứng xong, xác nhận thân phận... Ta hy vọng có thể đạt được phê chuẩn, để cho hai người chúng ta lập tức đưa về trong tộc!

Thấy phương pháp của mình thành công, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, nói.

Những lời này nói rất đơn giản, trên thực tế mang theo mùi vị châm ngòi.

Cố ý nói là hắn cùng Thạch Diệp Vương bắt lấy, lại xin rời đi, chẳng khác nào công lao không dính dáng gì tới Ngọc Diệp Vương.

- Cái này...

Nghe nói như thế, Thạch Diệp Vương lập tức hiểu được, biến sắc.

Bọn hắn trở về trong tộc, là tất nhiên, nhưng không nên hiện tại nói ra, nếu không đối phương nhất định sẽ cảm thấy, muốn độc chiếm công lao.

Quả nhiên, hắn còn chưa kịp giải thích, liền chứng kiến Ngọc Diệp Vương nhăn mày lại, sắc mặt khó coi.

Ngay sau đó khóe miệng giơ lên, lộ ra biểu lộ giống như cười mà không phải cười:

- Hoàng giả giao phó nhiệm vụ, còn chưa hoàn thành, rời đi như vậy, ta sợ sẽ rất phiền toái!

- Không phiền toái, dù sao gia hỏa này là hai người chúng ta bắt, cùng Vương giả khác không có quan hệ, đến lúc đó thật muốn trừng phạt, hai người chúng ta nguyện ý gánh chịu...

Trương Huyền gật đầu.

Nghe nói như thế, Thạch Diệp Vương thiếu chút nữa thổ huyết ngất đi.

Ngọc Diệp Vương vốn đã mất hứng, cùng lắm thì lừa gạt một cái, nói công lao là của mọi người... Hắn thì ngược lại, nói thẳng cùng Vương giả khác không quan hệ...

Rõ ràng không để đối phương vào mắt.

- Ngọc Diệp Vương, ý của hắn không phải cái này...

Vội vàng nhảy lên, đang muốn giải thích, chỉ thấy sắc mặt của Ngọc Diệp Vương trầm như máu, sắp bạo tạc nổ tung:

- Ý của ngươi, cùng ta không quan hệ đúng không?

- Đương nhiên! Ta cùng Thạch Diệp Vương đã thương nghị qua, nếu như ngươi thức thời không nói gì thì thôi, thật muốn tìm phiền toái, muốn tham ô công lao của chúng ta, không ngại chém giết ngươi!

Trương Huyền gật đầu, vẻ mặt không sao cả nhìn qua.

Thân thể nhoáng một cái, Thạch Diệp Vương choáng váng.

Con mẹ nó chứ, ta lúc nào đã từng nói qua lời này?

Ta bảo ngươi thăm dò, không phải khiêu chiến...

Coi như trong nội tâm thực nghĩ như vậy, cũng phải sau lưng tiến hành mới được... Nói thẳng ra, đã mất đi tiên cơ, không phải muốn chết sao?

- Rất tốt, rất tốt, Ngọc Diệp Vương ta, rong ruổi nhiều năm như vậy, đã thật lâu không có bị uy hiếp như vậy rồi...

Hàm răng cắn chặt, trong mắt Ngọc Diệp Vương hung quang lập loè, lạnh lùng nhìn về phía hai người Thạch Diệp Vương, tràn đầy sát cơ.

- Ngọc Diệp Vương, không phải như ngươi nghĩ, bắt Thiên Nhận Danh Sư này...

Âm thầm mắng một tiếng “đồng đội heo”, Thạch Diệp Vương vội vàng giải thích, đang muốn để cho quan hệ không muốn khẩn trương như vậy, chợt nghe người nằm cách đó không xa hừ một tiếng.

Phùng Huân nằm trên mặt đất vuốt vuốt đầu, tựa hồ tính toán đứng lên.

- Làm sao vậy? Cái gì Thiên Nhận Danh Sư?

Trong mơ hồ, Phùng Huân nghe được một từ ngữ, nhịn không được mở miệng.