Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1963: Chém giết Ngọc Diệp Vương (1)



- Hừ!

Ngọc Diệp Vương hừ lạnh, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.

Hiện tại nhục thể của hắn bị hủy, thật muốn giết Tử Diệp Vương, Thiên Nhận Danh Sư kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ, gia hỏa này vừa chết... Hết thảy liền không còn hy vọng.

Chỉ cần lưu lại người sống, trở về trong tộc, sẽ giống như đối phương nói, các loại ban thưởng vô cùng vô tận, Nguyên Thần càng cường đại hơn, tu vi cao hơn, thậm chí đoạt xá tu luyện giả lợi hại hơn, cũng không phải là việc khó gì.

- Không bằng trước đáp ứng, chỉ cần có thể sống sót, trở về trong tộc cần một đoạn thời gian rất dài, hoàn toàn có thể thừa dịp hắn không đề phòng, giết...

Một mưu kế chảy xuôi ở trong đầu.

Từ nơi này trở về trong tộc, cần một đoạn thời gian rất dài, chỉ cần gia hỏa này xuất hiện sơ suất, hoàn toàn có thể giết chết ngay tại chỗ!

Đến lúc đó, không tổn thương Thiên Nhận Danh Sư, lại có thể báo thù rửa hận.

Mà giờ khắc này, đối phương rất phòng bị, tiếp tục giằng co nữa, thua thiệt tất nhiên là mình.

Dù sao bây giờ trạng thái của hắn là Nguyên Thần, thực lực cường đại không giả, thế nhưng kiên trì không được bao lâu.

- Ta xem một chút...

Suy tư xong, tinh thần của Ngọc Diệp Vương khẽ động, Khôi Lỗi bay về phía hắn, thần thức quan sát một lần.

Khôi Lỗi này xảo đoạt thiên công (*vô cùng khéo léo), tài liệu đơn giản nhất phát huy ra uy lực lớn nhất, đúng là đồ tốt, tuy thực lực yếu một chút, nhưng phối hợp Nguyên Thần của hắn mà nói, cũng có thể phát huy ra sức chiến đấu rất cao.

Dù so với lúc trước còn xa xa không bằng, nhưng đủ đối phó Tử Diệp Vương rồi.

Suy tính ra kết quả, lại kiểm tra Khôi Lỗi này trong trong ngoài ngoài một lần, cũng không phát hiện bất luận cạm bẫy hoặc nguy hiểm gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Vù vù!

Nguyên Thần khẽ động, thẳng tắp chui vào.

Một lát sau, Khôi Lỗi mở to mắt, tứ chi giật giật, lần nữa nhìn về phía Tử Diệp Vương cách đó không xa:

- Tốt rồi, bây giờ ngươi có thể buông Thiên Nhận Danh Sư ra rồi a!

- Đương nhiên!

Nhẹ nhàng cười cười, Trương Huyền tiện tay ném Phùng Huân xuống đất.

Vừa rồi uy lực của cục gạch quá lớn, đến bây giờ gia hỏa này còn không có tỉnh lại.

- Thật thả?

Ngọc Diệp Vương ngẩn ngơ.

Dựa theo hắn phỏng đoán, đối phương nhất định sẽ tiếp tục áp chế, để cam đoan an toàn của mình, giờ phút này lại có thể nghe lời thả ra... Chẳng lẽ thật không sợ mình trở tay giết chết?

- Đây là chính ngươi muốn chết...

Ánh mắt sáng lên, bàn tay trảo một cái, bảo hộ vị Thiên Nhận Danh Sư nằm trên mặt đất hôn mê kia, cùng thời khắc đó, thân thể nhoáng một cái, liền vọt tới Tử Diệp Vương.

Nếu như gia hỏa này tự tìm đường chết, Ngọc Diệp Vương hắn làm sao có thể buông tha cơ hội!

Cường giả xếp hạng thứ ba trong Thượng Ngũ Vương, bị đối phương trêu đùa hí lộng, sớm đã tức giận sắp bạo tạc nổ tung.

- Ai, cho ngươi cơ hội sống, hết lần này tới lần khác không biết quý trọng...

Thấy hắn vọt tới, Tử Diệp Vương cũng không tránh né hoặc phản kích, mà lắc đầu, thở dài một tiếng, bàn tay giơ lên, búng tay một cái:

- Nằm xuống đi!

Rặc rặc!

Ngọc Diệp Vương đang vọt tới, chỉ cảm thấy trong cơ thể đau đớn kịch liệt, thân thể lập tức cứng ngắc, té ngã trên đất.

- Ngươi... Ngươi hạ độc ở trong Khôi Lỗi?

Đồng tử co rụt lại, khóe mắt của Ngọc Diệp Vương muốn nứt ra.

Chỉ thoáng cái, hắn liền hiểu được, vì sao đối phương không có sợ hãi, nguyên lai Khôi Lỗi này đã bị hạ độc, ngay cả Nguyên Thần của mình cường đại như vậy, cũng không thể may mắn thoát khỏi, trực tiếp trúng chiêu!

- Coi như ngươi thông minh, ngoan ngoãn nghe lời của ta, làm Khôi Lỗi của ta, có thể tha cho ngươi khỏi chết!

Trương Huyền thản nhiên nói.

Lấy Khôi Lỗi ra, hắn liền tính toán kỹ, vỗ vài cái, rót Thiên Đạo chân khí vào trong đó.

Chân khí không có bất kỳ thuộc tính, coi như phát hiện, cũng cho rằng chỉ là chân khí của Khôi Lỗi, không có hoài nghi chút nào... Đợi Nguyên Thần của đối phương tiến nhập trong đó, lại kích phát, để cho Khôi Lỗi trúng độc, Nguyên Thần cũng không ngoại lệ.

- Để ta nghe lời ngươi, nằm mơ...

Ngọc Diệp Vương cắn răng, Nguyên Thần kích động lên, muốn lao ra ngoài Khôi Lỗi.

Nếu như có thể tiến vào nơi đây, tự nhiên cũng có thể đi ra ngoài.

- Nếu đã vào, còn muốn đi ra ngoài... Làm sao có thể!

Trương Huyền lắc đầu.

Nghe nói như thế, trong lòng Ngọc Diệp Vương lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện, tất cả huyệt đạo trên thân Khôi Lỗi, đều bị một cỗ chân khí đặc thù phong tỏa, coi như hắn thực lực mạnh mẽ, cũng không cách nào lao ra.

Nói cách khác, đường lui đã bị phong kín toàn bộ, coi như lấy thực lực của hắn bây giờ, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Nghìn cẩn thận, vạn cẩn thận, cuối cùng vẫn trúng kế. Ngọc Diệp Vương tức giận muốn phun máu, lại phát hiện Khôi Lỗi không có máu để phun, càng nghĩ càng lạnh, càng nghĩ càng sợ hãi.

Gia hỏa trước mắt này, tính toán không bỏ sót, không chỉ để mình cùng Thạch Diệp Vương tự giết lẫn nhau, thậm chí ngay cả sau khi mình chiến thắng cũng sớm tính đến, chuẩn bị Khôi Lỗi ẩn chứa kịch độc...

Lúc nào Tử Diệp Vương trở nên lợi hại như vậy?

- Ngươi không phải... Tử Diệp Vương!

Đột nhiên, trong lòng khẽ động, nghĩ tới một loại khả năng.

- Đúng vậy, coi như thông minh, cuối cùng cũng kịp phản ứng...

Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười, không ngụy trang nữa, cơ bắp toàn thân xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~! rung động, một lát sau, biến trở về hình dạng của mình.