- Đúng vậy, là ta! Có thể từ trong thanh âm của ta, nhận ra ta là ai... hai tên ngu xuẩn Ngọc Diệp Vương, Thạch Diệp Vương, hẳn là bị ngươi giết a?
Tiếng cười lạnh vang lên, Trương Huyền ngẫu nhiên cảm thấy thân thể xiết chặt, giống như bị độc xà nhìn chằm chằm, toàn thân cứng ngắc.
- Là Nguyên Thần áp bách...
Trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, Trương Huyền biết rõ đối phương vận dụng Nguyên Thần áp bách, mặc dù chỉ một tia, nhưng lại để cho hắn không sinh ra bất luận ý niệm phản kháng gì.
- Đúng vậy, là ta giết, chẳng lẽ ngươi muốn báo thù thay bọn hắn?
Vận chuyển Thiên Đạo chân khí, lúc này mới cảm giác nhẹ nhõm hơn một tí, Trương Huyền nghiến răng nhìn bốn phía.
Không biết đối phương che giấu ở địa phương nào, coi như là Minh Lý Chi Nhãn cũng nhìn không ra tung tích.
- Báo thù? Bị một Tòng Thánh giết chết, nói rõ bọn hắn không xứng làm Vương giả, chết chưa hết tội...
Hồng Diệp Vương cười lạnh.
Dị Linh tộc chỉ thuần phục Hoàng giả, trời sinh tính bội bạc, coi như là đồng bạn chết rồi, cũng không quan tâm.
- Ngươi có thể giết chết bọn hắn, để cho bọn hắn ngay cả thời gian đưa tin cũng không có, cũng coi như là một nhân vật, như vậy đi, ta cũng không vội giết ngươi, cùng ngươi chơi một trò chơi, như thế nào?
Hồng Diệp Vương tiếp tục cười nói.
- Chơi trò chơi?
Trương Huyền sững sờ.
Những người khác cũng kỳ quái.
- Đúng vậy, quy tắc của trò chơi rất đơn giản, không phải các ngươi muốn chạy ra chỗ này sao? Ta tổng cộng có năm đầu mối, chỉ cần đạt được toàn bộ, có thể nhẹ nhõm chạy ra trận pháp, nhìn thấy chân thân của ta...
Hồng Diệp Vương nói.
- Năm đầu mối? Chỉ sợ không có lấy được dễ dàng như vậy a!
Trương Huyền nhíu mày.
- Thông minh, ta thích nói chuyện với người thông minh!
Hồng Diệp Vương cười cười:
- Muốn lấy được manh mối rất đơn giản, giết chết một vị Danh Sư, ta cho ngươi một cái, lại giết chết hai Danh Sư, ta cho ngươi đầu mối thứ hai, lại giết chết ba Danh Sư, cho ngươi cái thứ ba... Dùng cái này suy ra, nói cách khác, chỉ cần ngươi giết chết mười lăm vị Danh Sư, có thể đạt được manh mối hoàn chỉnh, chạy ra nơi này...
- Giết chết Danh Sư?
Trương Huyền xiết chặt nắm đấm.
Bọn hắn tổng cộng ba mươi người, giờ phút này đã chết tám cái, còn dư lại chỉ có hai mươi hai người, giết chết mười lăm người... Hầu như sẽ không còn lại bao nhiêu.
Thật ác độc!
Để bản thân tự giết lẫn nhau, sau đó ngư ông đắc lợi, tuy còn chưa nhìn thấy bản thân, lại biết rõ vị Hồng Diệp Vương này quỷ dị, tà ác, so với đám người Ngọc Diệp Vương cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.
- Đúng vậy, ngươi là người thông minh, nên biết lựa chọn như thế nào, không giết, ngươi không có cơ hội nhìn thấy ta, sẽ bị trận pháp giết chết; mà động thủ giết người mà nói, ít nhất còn có thể nhìn thấy ta, có lẽ có thể báo thù cho bọn hắn...
Hồng Diệp Vương nói tiếp.
- Hèn hạ!
Tất cả mọi người đều tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Xông từng cửa, sẽ giống như đối phương nói, sớm muộn gì cũng bị giết chết, thậm chí ngay cả cơ hội thấy Hồng Diệp Vương cũng không có, chỉ có đạt được manh mối, mới có thể lao ra, cùng hắn dốc sức liều mạng.
- Hắn đang tru tâm... Thật muốn làm như vậy, cùng Dị Linh tộc có gì khác nhau? Còn có tư cách gì gọi Danh Sư?
Ngô sư nghiến răng.
Bây giờ đối phương là ăn chắc bọn hắn.
Hai con đường chỉ có thể lựa chọn một loại.
- A, đúng rồi, ngươi không giết bọn hắn cũng được, dù sao trong nhóm người các ngươi, mặc kệ ai động thủ, chỉ cần có thể chết mười lăm người, ta cũng sẽ lấy ra manh mối...
Hồng Diệp Vương tiếp tục cười cười:
- Mau mau quyết định đi, cho các ngươi một canh giờ cân nhắc... Hắc hắc! Hy vọng lần đầu tiên chúng ta hợp tác, có thể vui vẻ...
Thanh âm chói tai bén nhọn, dần dần biến mất, giống như gia hỏa này không có nhìn trộm.
- Hẳn là đã rời đi...
Thần thức lan tràn, Ngô sư quay đầu nhìn qua.
- Làm sao bây giờ?
Ô Thiên Khung mở miệng.
Những người khác đều kìm lòng không được nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa.
Một mực xông qua, khẳng định không được, chẳng lẽ thực như đối phương nói, tự giết lẫn nhau?
- Đây nhất định là quỷ kế của Hồng Diệp Vương, mục đích đúng là để cho chúng ta tự giết lẫn nhau... Mọi người không được mắc lừa!
Trương Huyền nhìn quanh một vòng.
- Đúng vậy, một khi trúng kế, tự giết lẫn nhau, coi như sống sót, cũng sẽ trở thành Tâm Ma, bị đối phương lợi dụng...
Mộc sư cũng nhẹ gật đầu.
- Nói thật, cơ hội chúng ta có thể đi ra xác thực không lớn, chỉ cần có thể giết Hồng Diệp Vương này báo thù cho đám người Phong Trưởng lão, cho dù chết, cũng không coi vào đâu!
Ngắt lời của hắn, Ô Thiên Khung nói.
- Đúng vậy, chúng ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu như bị nhốt, bị trận pháp giết, liền không đáng giá...
Ngũ Nhiên cũng nói.
- Ý kiến của ta giống những người khác, chúng ta có thể chết, Trương sư cùng Ngô sư không thể chết được, chỉ cần các ngươi còn, thì có cơ hội giết chết Hồng Diệp Vương, chạy ra nơi đây...
Phùng Huân cũng gật đầu.
Những người khác cũng tỏ vẻ đồng ý.
Ý tứ của bọn họ rất đơn giản, cùng lắm thì chết mười lăm cái, chỉ cần có thể giữ lại thực lực, cũng tốt hơn ở lại chỗ này.
- Ý nghĩ của các ngươi ta biết rõ, nhưng mà... Các ngươi có thể bảo chứng Hồng Diệp Vương nói lời giữ lời, nhất định có thể cho manh mối? Hơn nữa coi như biết rõ manh mối, sẽ nhất định có thể chạy ra?
Thấy mọi người như vậy, Trương Huyền lắc đầu.
Bọn hắn đại công vô tư, thậm chí không tiếc hi sinh mình, nhưng như vậy vô dụng!
Không nói trước Dị Linh tộc vô cùng xảo trá, coi như thật cho bọn hắn manh mối, thậm chí mở ra trận pháp, nhưng Danh Sư chính là Danh Sư, có nguyên tắc làm việc, không có khả năng bởi vì mình, mà hi sinh những người khác.
Nếu không, cùng Dị Linh tộc có gì khác nhau?
- Vậy làm sao bây giờ?
Mọi người cũng biết đạo lý này, chỉ là tận mắt thấy nhiều bằng hữu tử vong như vậy, lại bị đối phương đùa bỡn, thật sự nhịn không được, mới toát ra loại ý tưởng này.
Giờ phút này nghe được Trương Huyền phân tích, từng cái nhìn qua, hy vọng hắn có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích.