Gia hỏa này, rõ ràng có thực lực đánh chết mọi người, nhưng không tiếc hao tổn Nguyên Thần lẻn vào, bản thân cũng rất kỳ quái, giờ phút này đột nhiên hỏi địa đồ, Trương Huyền càng không hiểu nổi rồi.
Cái di tích này có địa đồ, nhưng không phải ban đầu ở Độc Điện, bị gia hỏa này cướp đi sao?
Mình hao hết lực lượng lẫn vào trong đó, lại cái gì cũng không có đạt được, lúc ấy còn buồn bực thời gian rất lâu.
- Ta được chỉ là một quyển giới thiệu di tích, hơn nữa đều dùng Cổ Thần ngữ viết thành, căn bản là xem không hiểu... địa đồ chính thức ở hai nghìn năm trước bị Ngô Dương Tử cướp đi, tất nhiên giấu ở trong tay các ngươi!
Thiên Diệp Vương hừ lạnh.
- Bị Ngô Dương Tử tiền bối cướp đi?
Sửng sốt một chút, Trương Huyền như nghĩ đến cái gì, kìm lòng không được ngây ngốc một chút, sau đó ngẩng đầu:
- Ngô tiền bối bị Dị Linh tộc các ngươi bắt đi, cuối cùng tọa hóa, coi như có bảo vật gì, cũng sớm đã bị các ngươi nhận được, Phùng Huân, gia hỏa này khẳng định chưa nói thật, đánh chết mới thôi cho ta...
- Vâng!
Phùng Huân hưng phấn mà gật đầu, lần nữa vọt tới trước mặt Giang Nguyên, nắm đấm liên tục vung vẩy, hung hăng đập xuống.
Đùng đùng!
Nắm đấm vào thịt, Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương liên tục lắc lư, tức giận sắp bạo tạc nổ tung, khóe mắt muốn nứt ra:
- Xem như ngươi lợi hại! Trương Huyền đúng không, hôm nay trước buông tha ngươi, về sau đừng để cho ta gặp được, nếu không ta sẽ xé ngươi thành muôn mảnh!
Rống xong, Thiên Diệp Vương nhoáng một cái, Nguyên Thần bỏ chạy, sau đó biến mất ở trước mặt mọi người, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Thấy hắn đào tẩu, đám người Ngô sư đang muốn đuổi theo, chỉ thấy Trương Huyền khoát tay áo.
- Không cần đuổi theo, tuy hiện tại hắn đào tẩu, Nguyên Khí tổn hao nhiều, cũng không phải chúng ta có thể chống chọi, lại nói, chúng ta còn ở trong trận pháp, khắp nơi đều là nguy hiểm, vạn nhất bị dẫn vào cạm bẫy, liền cái được không bù đắp đủ cái mất...
Gia hỏa kia biết rõ tiếp tục ở chỗ này, nhất định sẽ bị chơi chết, liều mạng hao tổn, cũng muốn thoát khỏi cơ thể Giang Nguyên, nhanh chóng đào tẩu, chỉ bằng vào phần quyết đoán này, đã biết rõ đuổi theo cũng chỉ là chịu thiệt.
- Trương sư, sao ngươi phát hiện được, Giang Nguyên này có thể là Thiên Diệp Vương ngụy trang? Chỉ bằng vào không nói lời nào... Có lẽ còn nhìn không ra a!
Biết rõ hắn nói rất có lý, đám người Ngô sư không hề đuổi theo, Hàn Hội trưởng tràn đầy kỳ quái nhìn qua.
Tuy vừa rồi Trương sư nói rất rõ ràng, Giang Nguyên một đường không nói chuyện, cũng không chủ động, nhưng hắn thủy chung cảm thấy, không có khả năng đơn giản như vậy.
- Rất đơn giản, sự tình ta giết chết Thạch Diệp Vương, chỉ có chúng ta biết, Hồng Diệp Vương lại có thể biết rõ, hơn nữa nói ra ta, nói rõ trong chúng ta tất nhiên có nội gián, tin tức bị để lộ! Hơn nữa hắn không bị trận pháp ảnh hưởng, một mực châm ngòi... Rất dễ dàng nhìn ra!
Trương Huyền gật đầu.
Giống như Hàn Hội trưởng đoán, chỉ bằng vào không nói chuyện, tự nhiên không có khả năng kết luận Giang Nguyên bị Thiên Diệp Vương đoạt xá, nhưng kết hợp Hồng Diệp Vương nói, liền rất dễ dàng xác định.
- Thì ra là thế...
Tất cả mọi người đều gật đầu, lần nữa nhìn về phía Trương Huyền, ánh mắt tràn đầy bội phục.
Chi tiết như thế, bọn hắn cũng không chú ý, vị này lại suy đoán ra nhiều như vậy, phần năng lực này, làm cho người bội phục.
- Bây giờ nên làm gì?
Ngô sư nhìn qua.
Tuy giải quyết xong Thiên Diệp Vương uy hiếp, trên thực tế mọi người vẫn còn ở trong trận pháp, không cách nào thoát thân.
- Hiện tại...
Chần chừ một chút, Trương Huyền đang muốn nói chuyện, lông mày đột nhiên nhíu lại, ho khan một tiếng:
- Khục khục, Phùng Huân, không cần đánh tiếp, Thiên Diệp Vương đã đào tẩu, đánh cũng vô ích...
Mọi người đồng loạt nhìn lại, lúc này mới phát hiện Phùng Huân vẫn nhắm cái ót của Giang Nguyên đánh, cực kỳ siêng năng, từng quyền đến thịt.
Công kích của hắn rất đúng mực, đã có thể khiến đối phương cảm thấy đau đớn, lại không bị giết chết.
- Trốn rồi? Ta còn cho rằng còn có một bộ phận ở đây, giúp đỡ Giang chiến sư khu trừ sạch sẽ...
Lúc này mới phản ứng được, Phùng Huân lúng túng vò đầu.
- Nếu như hắn đào tẩu, nhất định là dứt bỏ bộ phận Nguyên Thần dung hợp với Giang Nguyên...
Lắc đầu, Trương Huyền đi tới trước mặt Giang Nguyên, cổ tay sờ soạng một cái, sau đó lấy ra một cái hộp ngọc, ngón tay bay múa, hơn mười cây ngân châm rơi xuống.
Bất kể nói thế nào, Giang Nguyên này chỉ là người bị hại, có thể cứu sống mà nói, tự nhiên tốt nhất.
Ngân châm được chân khí khu động, liên tục xoay tròn, một lát sau, Giang Nguyên tựa như thi thể tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
Ầm ầm!
Cùng thời khắc đó, khí tức trên thân bay lên, lại có thể ở trong nháy mắt đột phá Thánh Vực tam trọng đỉnh phong, đạt đến tứ trọng Nguyên Thần Cảnh!
- Bộ phận Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương cùng hắn dung hợp, không có biện pháp đào tẩu, bị hắn thành công luyện hóa, dưới cơ duyên xảo hợp, đột phá cảnh giới, cũng coi như nhân họa đắc phúc...
Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười.
Thiên Diệp Vương là Thánh Vực ngũ trọng Xuất Khiếu Cảnh, lưu lại Nguyên Thần, coi như là một tia, cũng cực kỳ cường đại, Giang Nguyên trong lúc vô tình cắn nuốt thứ này, tu vi tăng nhiều, cũng là sự tình trong dự liệu.
- Ta đang ở đâu? Vì sao đầu đau như vậy? Ai đánh ta...
Còn không có chú ý tới mình đã đột phá, vuốt cái ót, Giang Nguyên tỉnh lại, vẻ mặt mê mang.
- Hắn!
Tất cả mọi người đồng loạt chỉ về phía Phùng Huân.