Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2026: Ta là lão sư rất tốt (2)



Đạo lôi điện thứ hai kết thúc, đạo lôi điện thứ ba lăn lộn muốn hạ xuống.

Lúc này lôi điện càng lớn, dĩ nhiên có một thước, còn không có đáp xuống, thật giống như không chém giết người, thề không bỏ qua.

Rặc rặc!

- Chết!

Nhưng vào lúc này, ngón tay của Thiên Diệp Vương lần nữa điểm ra, một đạo kiếm khí bắn tới.

Vừa rồi đánh lén không thành công, để cho hắn phẫn nộ, lần này muốn thừa dịp một đạo thiểm điện cuối cùng đánh tới, triệt để chém giết Trương Huyền.

Nếu không, lại xuất hiện một vị Thiên Nhận Thánh Giả, Dị Linh tộc bọn hắn nhất định sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.

Một chỉ này ẩn chứa lực lượng toàn thân hắn, như là điện mang.

Ánh mắt của Lạc Nhược Hi híp lại, đang muốn xuất thủ, liền chứng kiến một thân ảnh thẳng tắp ngăn ở phía trước.

Phốc xuy!

Kiếm quang đâm vào trên thân, lập tức xé mở một lỗ thủng.

Lạc Nhược Hi thở dài một hơi, không nhúc nhích.

Không phải người khác, đúng là phân thân.

Hắn nhìn thấy Thiên Diệp Vương năm lần bảy lượt tìm phiền toái, cũng nhịn không được nữa.

- Dám đánh bản thể của ta, lão tử giết chết ngươi!

Phẫn nộ gào thét một tiếng, khí tức trên thân liên tiếp kéo lên.

- Ngươi...

Không nghĩ tới tên này ngay cả tính mạng cũng không muốn, trực tiếp vọt tới trước mặt, Thiên Diệp Vương sửng sốt một chút, một chưởng vỗ tới.

Rặc rặc.

Người ở trên không trung, phân thân lần nữa biến thành bánh thịt, bất quá không có lui về phía sau chút nào, như trước dốc sức liều mạng xông tới.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, lực lượng cuồng bạo làm Nguyên Thần của Thiên Diệp Vương có chút tán loạn, rõ ràng bị thương.

- Đáng giận...

Không nghĩ tới tên này không muốn sống như thế, như sài lang phát điên, sắc mặt của Thiên Diệp Vương khó coi, tức giận sắp bạo tạc nổ tung.

Gia hỏa trước mắt này không biết là cái gì làm thành, hung hãn không sợ chết không nói, thân thể giống như cao su, vô luận công kích như thế nào cũng biến trở về, mặc dù thực lực xa không bằng hắn, bị quấn lên cũng đủ đau đầu.

- Không được, dây dưa với bọn họ không có bất kỳ ý nghĩa, chỉ cần để cho địa đồ cùng thủy tinh dung hợp, ta chẳng khác nào triệt để khống chế Khâu Ngô Cung, coi như hắn Phong Thánh thành công cũng không làm gì được ta...

Bị phân thân dây dưa, Thiên Diệp Vương một bên trốn tránh một bên thầm nghĩ.

Chung quanh Trương Huyền đều là Lôi Đình, coi như là hắn cũng không dám tới gần, cách rất xa đánh lén mà nói, rất dễ dàng bị người khác ngăn trở. Hơn nữa gia hỏa trước mắt này liều mạng như vậy, muốn đánh lén thành công đã không thể nào.

Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có một biện pháp, mau chóng luyện hóa Khâu Ngô Cung, chỉ cần thành công khống chế lực lượng của cung điện, coi như đối phương Phong Thánh thì làm thế nào? Cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn!

- Cút ra!

Bạo rống một tiếng, vung chưởng đập bay phân thân, Thiên Diệp Vương vội vàng đi vào trước mặt thủy tinh, bàn tay đè ép tới.

Ô...ô...ng...

Nổ vang dồn dập, địa đồ cùng thủy tinh chậm rãi dung hợp.

- Nhanh ngăn cản...

Chương Dẫn Khâu vội vàng hô lên.

Ngô sư cùng Hàn Hội trưởng xông tới, bất quá không có đến trước mặt đã bị đập bay.

Bọn hắn chiến đấu một lát, cũng đã bị thương không nhẹ, chân khí không tốt, căn bản ngăn cản không nổi Thiên Diệp Vương một lòng muốn luyện hóa Khâu Ngô Cung.

- Đã xong...

Nhìn địa đồ cùng thủy tinh xuất hiện dung hợp, Khâu Ngô Cung lắc lư cũng sắp kết thúc, sắc mặt của Chương Dẫn Khâu trắng bệch.

Lúc này còn muốn ngăn trở, rõ ràng đã không kịp rồi.

- Chỉ có thể gửi hy vọng ở Trương sư thuận lợi Phong Thánh, có lẽ còn có thể thay đổi cục diện trước mắt...

Vội vàng nhìn về phía Trương Huyền trên Phong Thánh đài.

Giờ phút này, hắn đang thừa nhận một đạo Phong Thánh Kiếp cuối cùng khảo nghiệm, Tâm Kiếp!

Đây là khó khăn nhất, mức độ nguy hiểm so với hai cái trước càng lớn.

- Tâm Kiếp quá khó khăn, sẽ xuất hiện Tâm Ma, tiến hành mê hoặc người, người mạnh hơn nữa, cũng khó có thể chống chọi... Chỉ mong hắn có thể chịu đựng được!

Lạc Nhược Hi như trước đứng ở cách đó không xa, hoàn toàn không có trầm tĩnh lại.

Tuy Trương Huyền vượt qua hai cửa ải trước, nhưng khó khăn chính thức là cái này, không cách nào thành công, ý cảnh triệt tiêu, triệt để tử vong.

Luyện thân dễ dàng, luyện tâm khó.

Không biết bao nhiêu tu luyện giả, không có chết ở trên chiến đấu, mà ngã xuống ở trong Tâm Ma.

Không quản ngoại giới lo lắng cùng chiến đấu, giờ phút này Trương Huyền đã triệt để đắm chìm trong ý niệm đặc thù.

Tâm Kiếp lôi điện vừa thô vừa to, bổ vào trên thân lại không có bất kỳ đau đớn, để cho hắn tựa như trong nháy mắt đi vào một Địa Ngục vô biên, đen kịt, cô tịch, nhìn không ra tiền đồ, nhìn không tới tương lai.

Con đường rất dài, không có đầu cuối, cũng không có phương hướng, mà hắn hành tẩu ở bên trong, như là người lạc đường.

- Ta đang ở đâu? Lại muốn đi đâu?

Một hồi mê hoặc.

Ầm ầm!

Đang nghi hoặc, một người toàn thân đen kịt, bộ dáng như ma quỷ xuất hiện ở trước mắt, trong thanh âm mang theo dụ hoặc nồng đậm:

- Công pháp ngươi tu luyện, là sai! Tiếp tục tu luyện xuống, sẽ chỉ còn đường chết...

- Sai sao?

Trương Huyền sững sờ, như phản xạ có điều kiện, ánh mắt vốn có chút mê mang mãnh liệt mở ra:

- Nói ta tu luyện sai, xem ra là ngươi ở trên việc tu luyện có vấn đề, như vậy đi, ngươi theo ta học, ta có thể chỉ điểm cho ngươi, yên tâm đi, ta là một lão sư rất tốt!

- ...

Tâm Ma.