Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2033: Lạc Nhược Hi thân phận (1)



Ngô sư phụ tu Luyện Đan Sư, trình độ coi như không kém, không lâu sau, liền thành công luyện chế Đoạn Tục Đan.

Lần này cũng không biết là vì tu vi tăng lên, hay Đoạn Tục Thảo dược linh cực cao, một lò luyện chế được năm viên.

Đàm Thanh Viện trưởng dùng ba viên, lúc trước bị chém đứt tứ chi, mới khôi phục như lúc ban đầu, có năng lực hành tẩu lần nữa.

- Lão Viện trưởng, tuy ngươi cách Nguyên Thần Cảnh còn có một đoạn rất lớn, nhưng Linh Hồn ở dưới Thánh Quang hun đúc lâu như vậy, đã trở nên cực kỳ cứng cỏi, như vậy đi, ta truyền cho ngươi một bộ pháp quyết tu luyện Linh Hồn, sau đó... Ngươi trước đi vào Khôi Lỗi này, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi luyện chế lại một thân thể khác!

Đi tới trước mặt Chương Dẫn Khâu, cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, một Khôi Lỗi Dị Linh tộc xuất hiện ở trước mặt.

Tuy hiện tại hắn chỉ là một Linh Hồn, nhưng thời gian dài bị thánh quang chiếu rọi, sớm đã vượt ra phạm trù Vu Hồn, trở nên cực kỳ cứng cỏi, dù không thể so với Nguyên Thần, nhưng cũng có thể sống thời gian rất lâu.

Chỉ cần luyện chế một thân thể, giống như phân thân sống sót, không thành vấn đề.

- Đây là... Khôi Lỗi Dị Linh tộc?

Thấy rõ bộ dáng, Chương Dẫn Khâu lắc đầu.

Hắn cả đời cùng Dị Linh tộc đối kháng, để cho hắn đi vào loại Khôi Lỗi này, tuyệt đối không có khả năng.

- Đây là lúc trước sau khi Ngô Dương Tử Đại Sư bị bắt, lấy nhục thân của Dị Linh tộc cứng rắn luyện chế ra... Trong đó có kỹ thuật vô cùng tinh xảo của hắn!

Biết rõ vị trước mắt này, sùng bái nhất chính là Ngô Dương Tử, Trương Huyền giải thích nói.

- Đại Sư... Tự mình luyện chế?

Đồng tử co rụt lại, Chương Dẫn Khâu vội vàng nhìn kỹ.

Hắn sùng bái Ngô Dương Tử tiền bối phát ra từ nội tâm, nếu không cũng không có thể tìm được di tích này rồi.

Cẩn thận nghiên cứu một lát, nhịn không được tán phục, bất quá, cuối cùng vẫn lắc đầu:

- Ta bất kể nói thế nào, cũng là Danh Sư chính thức, mượn nhờ nhục thân của Dị Linh tộc sống sót... Thật sự làm không được!

- Chủ nhân... Ngươi không chết!

Đang muốn tiếp tục cự tuyệt hảo ý của Trương sư, một thanh âm tràn đầy kích động vang lên.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một Thánh Thú cực lớn đứng ở cách đó không xa, hốc mắt ẩm ướt, thẳng tắp đánh tới.

- Tử Dương...

Thấy rõ dung mạo của đối phương, hốc mắt của Chương Dẫn Khâu cũng đỏ bừng, đi vào trước mặt.

Đúng là thú sủng của hắn, Tử Dương Thú!

Chủ tớ hai người, vốn tưởng rằng sớm đã Âm Dương cách biệt, không nghĩ tới còn có ngày gặp lại.

- Chủ nhân, ta rất nhớ ngươi...

Tử Dương Thú bởi vì vóc dáng quá cao, quỳ trên mặt đất, ôm lấy Chương Dẫn Khâu, nước mắt chảy ra, không còn bộ dáng người thủ hộ Hồng Viễn như lúc trước.

- Xem ra tuy hắn thần phục ta, nhưng ở sâu trong nội tâm trung thành nhất vẫn là lão Viện trưởng...

Chứng kiến bộ dáng của một người một thú, Trương Huyền cười khổ.

Còn tưởng rằng ở chung lâu như vậy, đã có thể thay thế đối phương, hiện tại xem ra, còn kém xa.

Ngón tay búng, lúc trước đối phương hiến tế Linh Hồn bay ra, thẳng tắp bay trở về Tử Dương Thú.

- Viện trưởng...

Cảm nhận được Linh Hồn khôi phục, Tử Dương Thú vội vàng quay đầu nhìn về phía thanh niên trước mắt, không thể tin được.

- Từ nay về sau, ngươi tự do, như cũ là thú sủng của lão Viện trưởng...

Trương Huyền cười cười.

Nói thật, thực lực của hắn bây giờ, giữ Tử Dương Thú ở bên người cũng hoàn toàn chính xác không có bất cứ ý nghĩa, đã như vậy, còn không bằng để nó đi làm sự tình mình muốn làm nhất, tiếp tục đi theo Chương Dẫn Khâu.

- Đa tạ chủ nhân...

Nhìn Trương Huyền dập đầu mấy cái, trong mắt Tử Dương Thú tràn đầy cảm kích.

Nếu không phải vị này, nó khẳng định không có cơ hội gặp mặt lão Viện trưởng tục.

- Trương sư, ta nghĩ kỹ rồi, trước vào Khôi Lỗi đi, trước kia ta không có gánh nặng trên người như, Học Viện do ngươi khống chế, nhất định sẽ càng thêm huy hoàng, kéo dài hơi tàn, còn không bằng chết rồi...

Nói đến đây, lão Viện trưởng cười nhìn về phía Thánh Thú:

- Hiện tại... Chứng kiến nó, ta muốn tiếp tục sống sót!

Hắn không vợ không con, chỉ có Học Viện, hiện tại đã có tân Viện trưởng, vốn nghĩ có sống hay không đều không sao cả, nhưng nhìn đến Tử Dương Thú, nhìn thấy nó quyến luyến với mình, biết rõ chỉ có sống sót, mới có thể làm càng nhiều sự tình.

Người sống, cũng không phải vì mình, có đôi khi, cũng vì người khác.

- Tốt!

Nghe hắn đồng ý, Trương Huyền gật đầu, bàn tay trảo một cái, một cỗ lực lượng đặc thù lan tràn tới, đưa vào trong Khôi Lỗi.

Vù vù!

Một lát sau, Khôi Lỗi mở to mắt.

Khôi Lỗi Dị Linh tộc này, tuy bộ dáng khó coi, nhưng là Thánh Vực tam trọng không thể thật hơn, cùng Linh Hồn đối phương dung hợp mà nói, lại để cho thực lực hắn cũng có thể có tiến bộ rất lớn.

Xử lý xong lão Viện trưởng cùng Đàm Thanh, lúc này Trương Huyền mới mang theo mọi người trở lại trước mặt phong ấn của Phong Thánh Các.

Ngón tay búng ra, thủy tinh hiển hiện, ở phía trên nhẹ nhàng vẽ một cái, phong ấn lúc trước không cách nào rời đi, xuất hiện một thông đạo.

- Đi thôi!

Mọi người nối đuôi nhau mà ra, rất nhanh tới chỗ đám người Mộc sư, Phùng Huân tập hợp.

Nhìn thấy bọn hắn an toàn trở về, hơn nữa còn mang về đám người Đàm Thanh, Kê Nham, mọi người liền hân hoan vui vẻ.

Mục đích lần này hoàn thành, không có quá nhiều lưu lại, lần nữa tế lên thủy tinh, hào quang bao phủ đám đông.

Vù vù!

Sau một khắc, mọi người lần nữa về tới miệng núi lửa ở trên Nhạn Lâm Sơn.

- Chư vị, đây là trên đường đi chém giết rất nhiều Vương Giả lấy được trữ vật giới chỉ, cùng với vô số bảo vật, lúc trước ở trong di tích, không xác định có thể đi ra hay không, nên không có xem kỹ, hiện tại nếu như đi ra, người người đều có phần!

Thấy trở lại địa phương nguyên lai, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra, cười cười, trên mặt đất lập tức nhiều ra vô số bảo vật.

Đúng là bảo vật chém giết đám người Hồng Diệp Vương, Ngọc Diệp Vương, Thiên Diệp Vương cùng ở trong di tích lấy được.

Tuy quý giá, nhưng mà mọi người cùng chung nỗ lực mới lấy được, lúc trước ở trong di tích, không xác định có thể đi ra hay không, mình cầm lấy không coi vào đâu, nhưng hiện tại, nhất định phải phân chia.

- Cái này...

- Trương sư, chém giết bọn người Thiên Diệp Vương là công lao của ngươi, cùng chúng ta không quan hệ...

Không nghĩ tới hắn lấy ra nhiều bảo vật như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, cảm động.