Làm hộ vệ danh sư, hắn biết địa vị và tiếng tăm của tam sư trong Vương quốc. Vừa ra ngoài đã đưa đồ cho một quản gia, như vậy...Tên lừa đảo, thậm chí ngay cả mặt cũng không lộ?
Thật hay giả vậy chứ?
Không phải các người đi vạch trần tên này hay sao? Lại tặng đồ cho một quản gia, lại một câu Tôn huynh... Cái quỷ gì vậy?
A Vân có cảm giác dường như mình đã sai rồi, hơn nữa sai rất không hợp thói thường.
Chẳng lẽ... Dương Huyền này thực sự là danh sư?
Mọi người vừa nãy đã nghe thấy hắn dùng lời thề son sắt vạch trần Dương Huyền, khi thấy cảnh này, tất cả đều hôn mê.
Không phải nói hắn là giả sao? Làm sao một quản gia cũng nhận được sự tôn trọng như thế cơ chứ?
Quan trọng nhất chính là... Còn xưng hô là Tôn huynh?
Lưu sư, ngươi đã hơn sáu mươi tuổi rồi, mà Tôn Cường không tới bốn mươi, gọi người ta là Tôn huynh...
Làm sao chúng ta cảm thấy nổi da gà như vậy cơ chứ?
- May mà không nghe hắn, nếu không nhất định đã bị chơi cho thảm rồi!
- Đúng vậy, cái gì cũng không biết, còn ra vẻ cái gì chứ...
- Còn nói là vạch trần, ngươi đã thấy ai đi vạch trần như vậy chưa? Người không có mặt, đối mặt với một quản gia cung kính như vậy mà còn muốn vạch trần?
...
Sau khi hết khiếp sợ, trong giọng nói mọi người cũng có chút không khách khí.
Người tới đây chờ đợi, trên cơ bản đều có địa vị tương đối cao ở trong Thiên Huyền Vương quốc, sợ hãi Lưu sư, thế nhưng đối với A Vân không hẳn đã kiêng kỵ.
Khi vừa mới nói dùng lời thề son sắt, suýt chút nữa tất cả mọi người đã tin, bây giờ mới biết được tin ngươi mới là chuyện kỳ lạ a.
Nghe thấy mấy câu này, A Vân tức giận tới mức run rẩy, cảm giác như bị thương tổn.
Là các ngươi tới đây hỏi ta, ta mới có lòng tốt nói cho các ngươi, kết quả... Trở mặt không quen biết... Sớm biết như vậy ta sẽ không phí lời nữa...
...
- Ngươi muốn ta chỉ điểm lão tổ nhà các ngươi đột phá?
Trương Huyền nhìn Trầm Truy bệ hạ vẻ mặt đầy câu nệ đang ở trước mắt.
Thuận lợi giúp Trang Hiền đột phá, Lưu Lăng, Trịnh Phi cũng không có hoài nghi, lại hỏi một chút vấn đề liên quan tới tu luyện. Bởi vì đọc một lượt toàn bộ tàng thư khố của Vương quốc, cho nên lượng tri thức của Trương Huyền giờ khắc này rất kinh người, lại thêm mượn Thiên Đạo thư viện nhìn ra thiếu sót, chỉ dùng mấy câu nói đã khiến cho hai người khâm phục không thôi.
Thỉnh giáo một hồi, ba người đứng dậy cáo từ, còn Trầm Truy bệ hạ thì ở lại.
Hắn vì chuyện lão tổ mà đến, tam sư vừa rời đi, hắn lập tức mở miệng.
- Vâng...
Khuôn mặt Trầm Truy bệ hạ tràn ngập vẻ chờ đợi.
Nếu như Thiên Huyền Vương quốc không có lão tổ trấn thủ, e rằng không được bao lâu sẽ bị những vương quốc khác chia cắt.
Yếu khuất phục mạnh, cường giả làm vua, không những chỉ riêng trong võ giả mà còn có quốc gia.
- Ta đến Thiên Huyền Vương thành chỉ là tu dưỡng, không muốn dính dáng tới quá nhiều việc vặt...
Trương Huyền lắc lắc đầu.
Không phải hắn không muốn giúp, mà là... Lão tổ đối phương đã sớm đạt đến nửa bước Tông Sư cảnh, nếu muốn đột phá tiếp, không phải trở thành Tông Sư chân chính hay sao?
Hắn ngay cả Thông Huyền cảnh cũng không đạt đến, chỉ điểm Trang Hiền đột phá cũng là may mắn. Hắn cũng không muốn đảm nhiệm nhiều việc, sợ lộ ra sơ sót.
- Kính xin Dương sư ra tay, chỉ cần người chịu ra tay chỉ điểm, Thiên Huyền Vương quốc ta đồng ý dùng bất luận đồ vật gì để trao đổi...
Nghe thấy hắn từ chối, Trầm Truy bệ hạ vội vã quỳ gối.
Hắn lao lực, tốn tâm huyết mời tam sư tới, kết quả lại không thể ra sức, hy vọng duy nhất chính là vị trước mắt này. Nếu như đối phương thật sự không muốn ra tay, nhất định lão tổ sẽ không sống được bao lâu.
- Ngươi cảm thấy ta thiếu đồ hay sao?
Trương Huyền híp mắt lại.
- Không dám...
Trầm Truy bệ hạ sợ hết hồn.
Đùa sao, đối phương là danh sư còn lợi hại hơn so với mấy người Lưu sư, nếu muốn đồ gì, chỉ cần một câu nói, nhất định sẽ có vô số người vội vàng đưa tới. Mà bản thân hắn chỉ là quốc vương của một cái Vương quốc nho nhỏ mà thôi, đâu dám phí lời chứ.
- Được rồi, như vậy đi, giúp ta sưu tập một chút bí tịch liên quan tới võ giả thất trọng Thông Huyền cảnh, quý giá hay không cũng không sao cả, chỉ cần số lượng nhiều là được, lúc nào tìm được một ngàn bản trở lên, ta có thể cân nhắc chỉ điểm cho lão tổ của ngươi.
Trương Huyền lạnh nhạt nói.
- Sao?
Trầm Truy bệ hạ sững sờ.
Không phải ngươi nói không thiếu đồ vật sao? Bí tịch Thông Huyền cảnh... Có ý gì?
Hơn nữa một ngàn bản?
Khóe miệng hắn giật giật.
Thông Huyền cảnh ở trong Thiên Huyền Vương quốc đã được xem là nhân vật đứng đầu, bí tịch có thể làm cho nhân vật như thế tăng cao thực lực, coi như là Vương cung cũng không có bao nhiêu bản, vừa mở miệng ra đã là hơn một nghìn bản? Vị Dương sư này muốn làm gì?
- Nếu như khó khăn mà nói, thì thôi...
Trương Huyền xua tay.
- Không khó khăn, xin Dương sư yên tâm, trong vòng năm ngày nhất định ta sẽ hoàn thành...
Trầm Truy bệ hạ cắn răng một cái.
Đây là cơ hội duy nhất, một khi bỏ qua, tuyệt đối sẽ phải hối hận cả đời.
- Được rồi.
Trương Huyền không nói thêm nữa, lại tùy ý khoát tay áo một cái.
Trầm Truy bệ hạ cũng thức thời lùi ra.
Hắn vừa rời khỏi đại sảnh thì hai mắt Trương Huyền không nhịn được sáng ngời.
Không nghĩ tới bí tịch Thông Huyền cảnh khiến cho hắn đau đầu nhất lại được giải quyết đơn giản như vậy.
Dùng năng lực của hắn, muốn tìm bí tịch Thông Huyền cảnh, một hai bản có lẽ vấn đề không lớn, hàng trăm hàng ngàn bản, hầu như là chuyện không thể, Trầm Truy bệ hạ thì lại không giống, làm quốc vương bệ hạ, ra lệnh một tiếng. Muốn sưu tập mấy quyển bí tịch Thông Huyền cảnh vẫn rất là đơn giản.
Quan trọng nhất chính là, bản thân chỉ cần số lượng, không cầu chất lượng.
Bí mật không truyền có thể không lấy, chỉ cần có đủ nhiều bí tịch là được rồi.
- Lão gia...
Tôn Cường đi tới.
- Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, những người bên ngoài kia là sao vậy?