Đang muốn tiếp tục cảm ngộ, bên tai vang lên thanh âm của Vi trưởng lão.
Ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy vị Khải Linh Sư kia đang tràn đầy khẩn trương nhìn qua.
Nàng rất muốn mang Vương Dĩnh đi, nhưng nếu như đối phương không cam tâm tình nguyện, sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại.
- Ân!
Lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, Trương Huyền nhìn về phía Vương Dĩnh cách đó không xa:
- Ngươi có bằng lòng đi hay không?
Đệ tử có ý nghĩ của mình, không phải là hắn có thể quyết đoán, còn phải nhìn quyết định của nàng.
- Ta...
Vương Dĩnh chần chờ.
- Đi Khải Linh Sư Công Hội, tài nguyên cùng hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, tốc độ tu luyện sẽ mau một chút... Bất quá, đi theo đằng sau ta, ta cũng có thể cam đoan ngươi đạt tới cảnh giới cao như vậy!
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua, lộ ra tự tin cường đại.
Đi Khải Linh Sư Công Hội, được chỗ tốt trong đó, giữ ở bên người, cũng có chỗ tốt giữ ở bên người.
Chỉ nhìn nữ hài trước mắt này lựa chọn như thế nào mà thôi.
- Lão sư... ta giống như Triệu Nhã, cũng muốn vì ngươi phân ưu, không muốn trở thành vướng víu của ngươi!
Sau một lúc lâu, Vương Dĩnh nghiến răng.
Lão sư nói không sai, đi theo phía sau hắn, hoàn toàn chính xác cũng có thể đạt tới cảnh giới giống nhau, nhưng kèm theo tu vi càng cao, vật phẩm cần tu luyện càng ngày càng nhiều, tiêu hao cũng càng lúc càng lớn, tuy lão sư không nói, nhưng với tư cách là đệ tử, một mực liên lụy, thật sự rất băn khoăn.
Nếu như có thể đi Khải Linh Sư Công Hội, trở thành Khải Linh Vương, chẳng những không cần liên lụy, còn có thể ở thời điểm lão sư khó khăn cho hắn trợ giúp.
Lúc trước, Triệu Nhã chính là như vậy, dứt khoát đi Băng Nguyên Cung.
Trịnh Dương cũng như thế, đi Chiến Sư Đường.
Thân là đệ tử thứ nhất, vị thân truyền thứ nhất được lão sư tuyển nhận, càng nên vì lão sư suy nghĩ nhiều hơn.
- Ngươi là đệ tử của ta, thế nào lại là vướng víu?
Trương Huyền lắc đầu.
Cùng một chỗ ở chung tiếp cận một năm, sớm đã có cảm tình thâm hậu.
Đối phương cảm giác mình là vướng víu, trong lòng hắn, là thân nhân.
- Vâng!
Hốc mắt đỏ bừng, Vương Dĩnh gật đầu.
- Ta muốn đi Khải Linh Sư Công Hội!
Dừng lại một chút, Vương Dĩnh tiếp tục nói.
Ngươi coi ta là thân nhân, ta không phải là không như thế?
Đã có cơ hội, ta muốn trưởng thành, muốn bay lên... Trước kia, ngươi vì ta che gió che mưa, về sau, ta vì ngươi hộ giá hộ tống!
Bởi vì... Ngươi là ân sư của ta!
- Đã có quyết định, vậy thì đi đi!
Trương Huyền ảm đạm.
Thiên hạ không có yến hội không tàn, biết rất rõ ràng, đệ tử sớm muộn gì cũng sẽ giương cánh bay cao, thế nhưng đến trước mặt, như trước cảm thấy khó có thể dứt bỏ.
Bảy vị thân truyền, Triệu Nhã đi Băng Nguyên Cung, Lộ Trùng đi Tổ Địa Vu Hồn Sư, Viên Đào trở về gia tộc, Ngụy Như Yên đi Độc Điện, Trịnh Dương đi Tổng bộ Chiến Sư Đường...
Đã đi năm vị rồi.
Hiện tại xem ra, vị thứ sáu cũng nên đi.
Có chỗ phát triển tốt hơn, làm lão sư, kỳ thật nên cảm thấy vui mừng cho bọn hắn.
Chỉ là... Cảm xúc còn đó, cứ như vậy rời đi, vẫn còn có chút khó thể dứt bỏ.
- Lão sư, ngài phải bảo trọng...
Đầu gối mềm nhũn, Vương Dĩnh quỳ rạp xuống đất, dập đầu tám cái liên tiếp.
- Ân!
Yên tĩnh đợi nàng dập đầu xong, ngón tay Trương Huyền búng ra, một đạo Thiên Đạo chân khí tinh thuần tràn vào trong cơ thể đối phương.
- Nếu như gặp phải sự tình gì, liền kích hoạt đạo chân khí này, cách nhau ngàn vạn dặm, lão sư cũng có thể cảm ứng được... Ai dám khi dễ ngươi, dù đối phương là tông môn lợi hại nhất toàn bộ Đại Lục, thậm chí là Danh Sư Đường, lão sư cũng có thể lấy lại công đạo cho ngươi!
Chắp hai tay sau lưng, tuy ngữ khí của Trương Huyền bình thản, nhưng lộ ra ngạo khí khiến người ta nghiêm túc.
- Ân!
Vương Dĩnh gật đầu.
- Vi trưởng lão, học sinh này của ta liền giao cho các ngươi, hy vọng các ngươi có thể đối đãi thật tốt, nếu như để ta biết rõ, nàng bị một tia ủy khuất, ta tất nhiên sẽ đến bái phỏng, đi tìm Công Hội các ngươi hỏi thăm rõ ràng!
Trương Huyền nhìn về phía Vi trưởng lão.
Bị một Thánh Vực nhị trọng uy hiếp, Vi trưởng lão hơi không vui, bất quá nghĩ tới tình cảm thầy trò của đối phương, tâm lại mềm nhũn ra:
- Yên tâm đi, thiên phú như thế, che chở còn không kịp, làm sao có thể để nàng bị ủy khuất!
Hơn năm nghìn năm, cũng không có một cái nào thiên phú đạt tới cấp mười, thật vất vả xuất hiện, làm sao có thể lạnh nhạt.
Dù sao này quan hệ lấy thực lực của toàn bộ Công Hội.
- Như vậy cũng tốt!
Biết rõ đối phương không có nói dối, Trương Huyền nhẹ gật đầu, lúc này mới xoay người sang chỗ khác, khoát tay áo:
- Nếu như làm ra quyết định, hiện tại liền đi đi!
Vương Dĩnh mềm lòng, không giống Triệu Nhã làm việc quả quyết, một khi mình có chút do dự, khẳng định sẽ không rời đi.
- Lão sư...
Thấy lão sư quay lưng đi, Vương Dĩnh sao không biết hắn dụng tâm lương khổ, thân thể mềm mại run rẩy, nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống.
- Đi thôi!
Vi trưởng lão đi tới.
- Ân!
Vương Dĩnh nhẹ gật đầu.
Vi trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, bàn giao Nguyễn Hội trưởng một tiếng:
- Chúng ta không thể ở nơi đây lâu, càng sớm trở lại Tổng bộ càng yên tâm!
Thật vất vả xuất hiện thiên tài như vậy, phải mau chóng đưa về Tổng bộ cho thỏa đáng.
Vạn nhất xuất hiện sai lầm gì, muốn khóc cũng không kịp.
Nói xong, xoay người nhìn về phía Trương Huyền:
- Trương sư, chúng ta cáo từ...
Vù vù!
Tiếng nói kết thúc, chân khí tịch cuốn, cùng Vương Dĩnh bay về phía không trung, thời gian nháy mắt liền biến mất ở chân trời.
Đi vào thế giới này, thu đệ tử thứ nhất Vương Dĩnh... rời đi.
Không biết qua bao lâu, Lưu Dương nhịn không được hô lên.