Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2191: Còn không qua đây mài mực (1)



- Nhìn ra thời gian chất liệu cùng tranh vẽ, đối với phá giải phong ấn không có chỗ lợi gì đi?

Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhíu mày, cắt đứt Trương Huyền.

- Là không có tác dụng trực tiếp, nhưng có thể căn cứ cái này, suy đoán nguồn gốc bức tranh, phân tích ra tại sao đối phương lưu lại phong ấn, cùng với chưa đủ cùng lỗ thủng của phong ấn.

Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười.

- Chỉ bằng vào niên đại bức tranh, có thể phỏng đoán ra phong ấn chưa đủ cùng lỗ thủng... lời này có chút tự đại đi!

Cái đuôi cuốn cuốn, Trương Cửu Tiêu ở một bên ngửa đầu, bởi vì nói chuyện quá dùng sức, sầu riêng trên đầu loạn chiến, tựa hồ tùy thời sẽ rơi xuống.

Tuy mọi người không nói chuyện, nhưng mà cũng tương đối đồng ý quan điểm của hắn, niên đại họa quyển, nhìn chính xác đến đâu, nhiều nhất có thể nói rõ năng lực ngươi giám bảo mạnh mẽ, nhưng cùng phong ấn có quan hệ gì?

- Ngươi không hiểu, không có nghĩa là ta không nhìn ra được!

Cười khẽ một tiếng, thân thể Trương Huyền thẳng lên, trên mặt tràn đầy tự tin, dọc theo Thư Họa vòng một vòng, đột nhiên nhìn về phía Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội cách đó không xa:

- Vị này chắc là Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội!

- Tại hạ Mông Trùng, thẹn là Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội!

Mông Trùng Hội trưởng đứng dậy ôm quyền.

- Mông Hội trưởng, ta muốn làm phiền ngươi cùng mọi người nói một chút, hai nghìn một trăm bốn mươi năm trước, Thư Họa Sư Công Hội của Thanh Nguyên đế quốc chúng ta, truyền lưu phong cách vẽ tranh gì? Am hiểu dùng là dạng bút mực gì?

Trương Huyền nói.

- Cái này...

Sửng sốt một chút, Mông Trùng Hội trưởng suy tư một lát, nói:

- Thanh Nguyên đế quốc hơn hai nghìn một trăm năm trước, lưu hành là Cố Bản Tác Họa Pháp! Nói cách khác, giống như in ấn xuất bản, thời điểm vẽ tranh, dựa theo cách thức đặc biệt, lớn nhỏ đặc biệt, cố định từng tầng một bôi lên. Loại phương thức vẽ tranh này, bình thường đều là trước tiên ở trên giấy đánh lên một tầng mực in, sau đó lại từng tầng một bôi sắc, mỗi một tầng, đều gắng đạt tới hoàn thiện, không hiện ra chỗ sơ suất... Làm như vậy, tuy thoạt nhìn rườm rà, lại có thể khiến họa quyển tinh tế, không hiện ra chỗ sơ suất!

Thư Họa giống như tu luyện, kèm theo thời gian chuyển dời, sẽ xuất hiện tình huống đổi mới, từng thời đại, đều có dấu vết rất rõ ràng, mỗi thời đại là hoàn toàn bất đồng.

Nguyên nhân chính là như thế, Giám Bảo Sư mới có thể thuận lợi phân biệt ra niên đại bảo vật, không có sai lệch.

Vững chắc tranh vẽ, hưng thịnh ở hai nghìn đến hai nghìn năm trăm năm trước, truyền lưu rất rộng, trong mấy vị có sức ảnh hưởng nhất có Vô Bi lão nhân này.

Vì vậy, mọi người vừa nhìn thấy tác phẩm, liền biết là người này lưu lại.

- Đúng vậy, là Cố Bản Tác Họa Pháp!

Nghe được đối phương giải thích cực kỳ kỹ càng, Trương Huyền nhẹ gật đầu:

- Loại phương pháp vẽ tranh này, tuy có thể khiến tác phẩm vô cùng tinh tế, tựa như in ấn, nhưng có thiếu sót rất lớn... Đó chính là, hết thảy mực in, dùng số lượng nhất định phải giống nhau, cả bức họa phẳng như bào, nếu không... liền bị người khác cười nhạo, xa rời chính đạo, trình độ quá kém...

Trương Huyền cười cười:

- Các ngươi nhìn bức họa này, vô luận sơn thủy hay bầu trời, hoa cỏ bốn phía, đều dùng độ dày giống nhau...

Mọi người đồng loạt nhìn lại, thần thức kích động.

Một lát sau, tất cả đều nhẹ gật đầu.

Đúng là như thế.

Nếu như đối phương không nói, còn không nhìn ra.

- Hình thành thì như thế nào?

Người mang mặt nạ bằng đồng xanh hừ một tiếng:

- Ta chỉ muốn phá giải phong ấn!

- Không cần phải gấp, nghe ta nói xong, muốn phá giải phong ấn, nhất định phải biết rõ những thứ này!

Trương Huyền tiếp tục nói:

- Vừa rồi ta đã nói qua, bức họa này thành phẩm ở hai niên đại, chính giữa cách nhau trọn vẹn ba mươi năm! Nói cách khác, ba mươi năm trước, họa quyển là hoàn chỉnh, hình ảnh tất nhiên cũng hình thành... Ba mươi năm sau, vị Vô Bi lão nhân này, vì che giấu cái gì, cố ý tăng thêm mây trắng ở phía trên! Nếu như gia tăng lên mực in, độ dày khẳng định bất đồng, bây giờ chư vị nhìn vị trí đám mây, có thể nhìn ra cái gì?

Mọi người lần nữa nhìn lại phương hướng mây trắng, thời gian nháy con mắt, tất cả đều nhíu mày.

- Hình như là đồng dạng như một...

- Không có bất kỳ biến hóa nào a?

Thanh âm nghị luận vang lên.

Hình ảnh chỗ mây trắng cùng địa phương khác, đồng dạng như một, nhìn không ra vấn đề.

- Xem ra, không cần nhiều lời, mọi người cũng đã nhìn ra, là đồng nhất! Cũng nói rõ... Hắn không chỉ ở phía trên thêm mực in, còn tước mất một tầng cả bức tranh!

Trương Huyền gật đầu.

- Cái này...

Mọi người trừng to mắt, có chút không dám tin tưởng.

- Gọt sạch nguyên tác, sau đó lại vẽ lên sẽ bất đồng, cái này... Làm sao có thể hoàn thành?

Thư Họa Sư Công Hội Mông Trùng Hội trưởng nhịn không được nói.

Thân là Thư Họa Sư thất tinh đỉnh phong, biết rõ độ khó.

Mặc kệ họa quyển có chất liệu gì, một khi mực in dính vào, sẽ rót vào trong đó, cạo một tầng, lần nữa vẽ lên hình ảnh bất đồng... Thật có thể hoàn thành sao?

- Là rất khó, nhưng nếu như sử dụng Hư Không Lâm Thư thì sao?

Trương Huyền nói.

- Sử dụng Hư Không Lâm Thư? Như vậy... sẽ rơi xuống a!

Mông Trùng Hội trưởng nói tiếp.

Hư Không Lâm Thư, tương đương với vẽ tranh trong không khí, cùng bản thân bức tranh không cách nào dung hợp, chỉ cần di động, cả hai nhất định sẽ chia lìa... Làm sao sẽ giống như hiện tại, dung hợp hoàn mỹ vô khuyết?

- Cái này giống như Trương Cửu Tiêu nói, chính giữa gia nhập linh tính đặc thù, nếu như mây trắng cùng họa quyển lúc trước, so sánh thành hai tờ giấy... linh tính này chính là keo, để cho bọn nó hoàn mỹ dung hợp, rồi lại không phân quấy nhiễu lẫn nhau!

Trương Huyền gật đầu.

- Thì ra là thế...

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.