Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2204: Lại vào Khâu Ngô Cung (2)



Cổ tay khẽ đảo, từ trong tay Sở Thiên Hành lấy được 17 viên Tinh Nguyên thượng phẩm, xuất hiện ở lòng bàn tay.

Hiện tại hắn tu luyện, Linh Thạch bình thường đã không có hiệu quả.

Bình tâm tĩnh khí, chân khí vận chuyển trong người, ý thức trong nháy mắt đi vào trước mặt Nguyên Thai.

Thánh Vực tam trọng, Thai Anh Cảnh, cũng gọi là Nguyên Anh cảnh, là để cho Nguyên Thai cùng Linh Hồn dung hợp, hình thành trẻ mới sinh.

Cửa này, khó khăn nhất chính là nghiền nát Nguyên Thai, để cho nó phá kén thành bướm, cũng chính là phá thai thành anh.

Không ít tu luyện giả, đều vây ở cửa này, không cách nào đột phá.

Đã có Thiên Đạo công pháp, dù không tồn tại bình chướng, nhưng Nguyên Thai của hắn đã đạt tới cấp bậc hoàn mỹ, kiên cường dẻo dai, muốn phá vỡ, chỉ sợ khó hơn người bình thường rất nhiều.

- Linh Hồn, ra!

Tinh thần khẽ động, hồn thể khổng lồ đi vào trước mặt Nguyên Thai.

Đột phá Thai Anh Cảnh, có hai bước.

Thứ nhất, Linh Hồn cùng Nguyên Thai dung hợp, thứ hai, Nguyên Thai phá kén thành bướm, thai vỡ hóa anh.

- Dựa theo Thiên Đạo công pháp miêu tả, Linh Hồn đi vào Nguyên Thai cực kỳ đơn giản, chỉ cần mở ra một cánh cửa liền có thể đi vào trong đó, dung hợp...

Cân nhắc pháp quyết tu luyện trong công pháp, Trương Huyền tập trung tinh thần, trên Nguyên Thai quả nhiên chậm rãi xuất hiện một cánh cửa.

Hồn thể nhoáng một cái, thẳng tắp chui vào trong.

Rặc rặc!

Mới chui thoáng cái, lập tức đứng ở giữa không trung, hai chân liên tục run rẩy.

- Không tốt... Kẹt rồi!

Hồn thể của hắn thật sự quá lớn, trải qua Phong Thánh, một lần nữa về tới mười mét, dù Nguyên Thai ở trong đồng cấp, coi như là tồn tại nghịch thiên, nhưng so sánh với hồn thể, còn kém quá nhiều.

Căn bản là chui không lọt!

Coi như Linh Hồn có thể biến hóa, có thể lớn có thể nhỏ... Cũng có hạn độ nhất định, thật giống như để cho voi tiến vào hạt đào... Căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Vùng vẫy nửa ngày, mới rút Linh Hồn bị kẹt ra, khóe miệng co giật, khuôn mặt Trương Huyền xoắn xuýt.

Tinh Nguyên thượng phẩm đã có, Thiên Đạo công pháp cũng không có chút sai lầm nào, nhưng hồn thể quá lớn, chui không lọt Nguyên Thai, làm sao tu luyện?

Vào không được, liền không có biện pháp dung hợp... Thì càng đừng nói Phá Thai Thành Anh rồi!

- Cái này gọi là chuyện gì...

Lại chui mấy lần, đồng dạng bị kẹt, còn có một lần thiếu chút nữa không rút ra được, Trương Huyền phiền muộn sắp khóc.

Vốn nghĩ rằng bị kích thích, tức giận phấn đấu, một hơi liên tục đột phá hai tầng, đạt tới Nguyên Thần Cảnh lại nói... Hiện tại xem ra, nghĩ quá đơn giản.

- Thiên Đạo công pháp là không có bất kỳ sai lầm, nhưng mà ta tu luyện Vu Hồn Sư, hồn thể cường đại, dĩ nhiên không thích hợp rồi...

Xoa xoa mi tâm.

Trước kia tu luyện, linh hồn là linh hồn, chân khí là chân khí.

Mà muốn trùng kích Thai Anh Cảnh, nhất định phải hoàn mỹ dung hợp hai thứ này.

Chân khí tu luyện giả, cùng Vu Hồn tu luyện giả, là hai phương hướng, hơn nữa tu luyện tới cuối cùng, đều có thể đạt tới cực hạn.

Dưới tình huống bình thường, không ai có thể kiêm tu.

Trương Huyền mượn nhờ Thiên Đạo công pháp thành công cải tiến pháp quyết Vu Hồn, để cho nhục thân cùng Linh Hồn cùng chung phát triển, giai đoạn trước không có cảm thấy cái gì, nhưng đến thời điểm dung hợp, liền xảy ra vấn đề.

Hai loại đều đạt đến cực hạn... Như là nước mỡ, khó có thể dung hợp!

Tỷ như, đánh bóng một công cụ phức tạp, không có cấu tạo chỉnh thể tham khảo, coi như chế tạo linh kiện đơn độc lại xinh đẹp, lại hoàn mỹ, gây chuyện không tốt cũng sẽ lắp ráp không vào, lớn nhỏ không thích hợp.

Nguyên Thai cùng hồn thể của hắn, giống như ê-cu chỉ lớn chừng hột đào, lại đối ứng một ốc vít đường kính mười mét... Có thể lắp vào mới là lạ.

- Nên làm cái gì bây giờ?

Tinh thần rời khỏi đan điền, Trương Huyền sầu muộn.

Còn là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này.

Trước kia, có được kinh nghiệm tu luyện của tiền nhân, trực tiếp lợi dụng Thư Viện dung hợp là tốt rồi, hiện tại... Không ai gặp được loại sự tình này, coi như muốn mượn cũng không có biện pháp.

- Khó trách Khổng Sư nói, muốn đi xa hơn, cần phải đi ra con đường thuộc về mình, một mực kế thừa trí tuệ tiền nhân, tuy có thể tiến bộ nhanh hơn, nhưng đồng dạng sẽ gông cùm xiềng xích phương hướng cùng động lực tiến lên... Xem ra, hắn đã phát hiện ta tu luyện tồn tại vấn đề!

Ban đầu ở Khâu Ngô Cung, Khổng Sư đã nói với hắn, tu luyện phải đi con đường của mình.

Hiện tại mới hiểu được, có khả năng đối phương đã nhìn ra vấn đề của hắn, mới cho nhắc nhở, đáng tiếc... Bản thân không có coi là chuyện quan trọng.

- Đi con đường của mình? Đi như thế nào?

Loại tình huống này, đã không còn mục tiêu có thể tham khảo, Trương Huyền nhíu mày, trong lòng trầm tư.

Đi con đường của mình, nói đơn giản, trên thực tế khó càng thêm khó... Có thể nói, là không thể nào hoàn thành.

- Đúng rồi, đi Khâu Ngô Cung nhìn xem, có lẽ có thể tìm được Khổng Sư lưu lại cái gì, sinh ra dẫn dắt!

Trầm tư hồi lâu, cũng không có tìm được phương pháp giải quyết, trong lòng khẽ động.

Cổ tay khẽ đảo, một Thủy Tinh Cầu xuất hiện ở lòng bàn tay, phía trên điêu khắc hoa văn đặc thù, tựa như địa đồ.

Lúc trước luyện hóa thủy tinh, liền thu toàn bộ Khâu Ngô Cung vào trong đó, tùy thân mang theo... Chỉ là chưa bao giờ đi vào mà thôi.

- Vào xem!

Thân là chủ nhân, có được phương pháp đi vào, tinh thần khẽ động, trong nháy mắt Trương Huyền biến mất khỏi tại chỗ.