Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2320: Sôi trào đi, linh tính! (2)



Cái đầu lâu này, là Thanh Điền Hoàng dùng không biết bao nhiêu Thiên Công sư liên thủ với Luyện Khí sư chế tạo thành, hao tốn không biết bao nhiêu, triệt để nắm giữ, dù chỉ là Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, nhưng Lĩnh Vực cảnh bình thường cũng khó mà chống lại!

Đám người kia, chẳng qua là Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ, trung kỳ, chờ thời gian lại dài có ích lợi gì? Đồng dạng chỉ có một con đường chết!

- Đương nhiên hữu dụng... Tốt rồi, không dài dòng với ngươi nữa... Thời gian dài như vậy, còn không ra?

Lười nói nhảm, thanh âm của Trương Huyền mang theo mê hoặc đặc thù vang vọng bốn phía.

Nương theo hắn nói, mọi người vội vã nhìn trái phải, lại phát hiện sao trời dày đặc, một cái quỷ ảnh cũng không có.

- Ta còn tưởng thật có giúp đỡ gì, nguyên lai chỉ là phô trương thanh thế...

Ngoan Nhân cười lạnh.

Gia hỏa này trước đó liền dùng qua một lần, làm hại Thanh Điền Hoàng bị một kiếm đâm thủng hoa cúc, hiện tại lại muốn phô trương thanh thế!

Thật có giúp đỡ mà nói, khẳng định đã sớm tới, làm sao có thể chờ đến bây giờ?

- Chết đi!

Lần nữa hừ lạnh, lực lượng hung mãnh lật úp xuống.

Bất quá còn chưa rơi xuống, mọi người liền thấy đầu lâu trên bầu trời kìm lòng không được lắc lư một cái.

Ngay sau đó, hòn đảo không bị khống chế, không ngừng run rẩy.

- Chuyện gì xảy ra? Ngươi... Ngươi làm cái gì?

Con ngươi co rụt lại, Ngoan Nhân thét lên.

- Không có gì, chỉ là... khải linh cho hòn đảo này mà thôi!

Trương Huyền cười nhạt một tiếng, nói.

Thời điểm ở tầng cuối cùng, từng mượn nhờ thư viện dò xét bốn phía.

Lại có một phát hiện kinh người, cả hòn đảo là một chỉnh thể.

Biết sự tình này, sau đó ở trong đầu suy diễn, nơi nào còn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, hao phí một canh giờ, lặng lẽ cho cái này Thiên Công vật phẩm Khải Linh.

Động tác của hắn rất bí ẩn, lúc ấy ý niệm của Ngoan Nhân còn bị tế đàn vây khốn, không có phát giác.

Về sau thả Ngoan Nhân ra, ý niệm của người sau kéo dài thời gian, là vì lan tràn cả hòn đảo, khống chế đầu lâu!

Đối phương kéo dài, Trương Huyền tự nhiên hết sức vui vẻ, bởi vì hắn cùng hòn đảo dung hợp càng nhiều, liền tương đương với dung hợp càng nhiều linh tính...

Đến lúc đó, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, giống như Hình đường chủ, Trương Cửu Tiêu lúc trước, rất khó chia cắt.

- Khải Linh? Khải Linh cho cả hòn đảo?

Ngoan Nhân thét lên, giống như gặp quỷ rồi, khó có thể tin.

Hắn biết chức nghiệp Khải Linh sư, cho dù Khải Linh sư cửu tinh, cũng nhiều nhất Khải Linh cho trường kiếm, lô đỉnh mà thôi, hơn nữa mỗi Khải Linh một lần, đều tiêu hao rất nhiều, cần nghỉ ngơi rất lâu...

Cái khôi lỗi do Thiên Công sư luyện chế này, đường kính chừng hai ba dặm... Khải Linh cho cái đồ chơi này...

Cần nhen nhóm bao nhiêu lần? Làm sao có thể có người làm được?

- Xem ra tin tức ta Khải Linh cho Khải Linh sư công hội, Thanh Điền Hoàng không có nói cho ngươi...

Trương Huyền lắc đầu.

Trước đó hắn còn một mực lo lắng, đối phương biết tin tức mình đã từng Khải Linh cho cả công hội, sẽ trước thời hạn phòng bị, hiện tại xem ra suy nghĩ nhiều!

Thanh Điền Hoàng cùng Ngoan Nhân, đồng sàn dị mộng, loại tin tức mấu chốt này, có thể nói cho mới là lạ!

Như vậy cũng tốt, không có phòng bị, mới có thể một lần đắc thủ.

Nếu không, muốn thành công thật không có dễ dàng như vậy.

- Cho dù Khải Linh lại như thế nào, ta vẫn có thể giết ngươi...

Ngoan Nhân gào lên một tiếng, điên cuồng gào thét, đầu lâu lơ lửng giữa không trung giãy dụa muốn bay trở về, chém giết thanh niên trước mắt, chỉ thấy đối phương lắc đầu, bàn tay duỗi ra, bỗng nhiên nâng lên.

- Sôi trào đi... Linh tính!

Ầm ầm!

Nương theo lời của hắn, hòn đảo giống như đến mùa xuân, một cái nháy mắt, vô số cây cối mọc ra.

Cây xương rồng, cỏ đuôi chó, đủ loại đóa hoa...

Lít nha lít nhít, không thể đếm hết được.

- Ah...

Bị linh tính quấy nhiễu, ý niệm của Ngoan Nhân bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, như người nhân cách phân liệt, đã không khống chế nổi lực lượng của mình.

- Cái này...

Lần nữa nhìn qua, đám người Ngô sư, Hình đường chủ không ngừng nuốt nước bọt.

Khải Linh sư, luôn luôn là đại danh từ sức chiến đấu không mạnh, chức nghiệp phụ trợ trong phụ trợ...

Làm sao cũng không nghĩ đến, còn có thể dùng như vậy!

Dị Linh tộc trước mắt này, dựa theo tình huống bình thường, khẳng định không thể chiến thắng, sẽ bị chém giết, kết quả...

Lại bị thủ đoạn của Khải Linh sư làm thần trí hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.

- Tưởng là những linh tính này có thể đồng hóa ta? Linh tính bình thường mà thôi, sau khi ta diệt sát chúng, đồng dạng có thể chém giết ngươi...

Đầu lâu gào thét lần nữa.

Năng lực Khải Linh của đối phương mạnh hơn, cũng chỉ là linh tính bình thường, nhiều nhất để hắn không cách nào khống chế hòn đảo, thời gian ngắn rơi vào hỗn loạn, thời gian dài, lấy thực lực của hắn, hoàn toàn có thể gạt bỏ sạch sẽ.

- Giết chết, ngươi có thể làm được, chỉ bất quá…

Trương Huyền lắc đầu:

- Không có cơ hội...

Hô!

Một quyển thư tịch xuất hiện ở trong lòng bàn tay, phía trên loáng thoáng vẽ lấy một ngón tay cùng một trái tim.