- Băng Nguyên cung, Trần Nhạc Dao gặp qua Trương công tử!
Thu hồi lực lượng, nữ tử ôm quyền đáp lễ.
- Người Trương gia?
Trương Huyền nhìn sang.
Vị Trương Khiêm này, bộ dáng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thực lực thâm thúy, không kém Băng Nguyên cung Trần Nhạc Dao nhiều, đã đạt đến Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong.
Khó trách đồng dạng là người Trương gia, Trương Cửu Tiêu chỉ có thể coi là bàng chi, so sánh với đối phương, cho dù nhận được chỉ điểm của mình, vẫn kém quá nhiều.
- Nguyên lai là Nhạc Dao tiên tử, tại hạ đã sớm nghe nói qua sự tích của ngươi, một chưởng phá bảy kiếm, đóng băng ba ngàn dặm... bảy đạo chích ở Thuận Diên thành làm hại bốn phía, nếu không phải ngươi ra tay, chỉ sợ hiện tại còn sinh linh đồ thán!
Trương Khiêm cười cười, tao nhã nói.
- Trương công tử quá khen!
Nghe được tán dương, trong lòng Trần Nhạc Dao vui mừng, ánh mắt lộ ra tự hào.
Vì đi vào Thánh Tử điện, sau khi giải quyết tai hoạ ngầm trong tu luyện, nàng điên cuồng rèn luyện mình, sự tình nổi danh nhất là một người một chưởng, chém giết cường đạo gây họa cho liên minh, chuyện này cũng không oanh động, đối phương lại có thể thuộc như lòng bàn tay, nói rõ nghe nói qua mình, tuyệt đối không phải nói ngoa.
- Thực lực cùng thiên phú của Tiên tử, ta là bội phục từ trước tới nay!
Lần nữa khen ngợi một câu, Trương Khiêm tiến về phía trước một bước:
- Vừa rồi hai vị nói chuyện, ta cũng nghe được, tên này không có lễ phép, không biết tốt xấu, không bằng để cho ta thay ngươi giáo huấn một chút, miễn cho dơ bẩn bàn tay của tiên tử!
- Làm phiền Trương công tử!
Biết mục đích của đối phương là muốn lấy lòng mình, Trần Nhạc Dao dừng lại một chút, nhưng không cự tuyệt nói:
- Bất quá... giáo huấn một chút, để hắn nói xin lỗi là được, không nên hại người!
Nàng chỉ là không cam lòng đối phương gọi thẳng họ tên của thiếu cung chủ, mà không phải thâm cừu đại hận gì, giáo huấn một lần, để hắn biết sai thì thôi, không cần thiết trọng thương.
- Tiên tử thiện tâm, yên tâm đi, ta có chừng mực!
Quạt xếp mở ra, Trương Khiêm quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, vui vẻ biến mất, trong ánh mắt mang theo ý lạnh, để lộ ra một cỗ khí chất kiêu hùng:
- Vị bằng hữu này, ta cho ngươi hai con đường, thứ nhất, xin lỗi, đền bù! Không cần nhiều, hai Thánh khí trung phẩm là đủ. Thứ hai, ta ra tay, ép ngươi đền bù xin lỗi, nếu như vậy, chỉ sợ không chỉ hai Thánh khí trung phẩm đơn giản như vậy!
- Xin lỗi? Đền bù?
Trương Huyền dở khóc dở cười.
Chỉ muốn hỏi tình hình hiện tại của Triệu Nhã một chút, không nghĩ tới chọc ra đại phiền toái như thế.
Không thèm để ý gia hỏa tự cho là đúng này, lần nữa nhìn về phía nữ tử cách đó không xa:
- Cô nương, ta không biết nàng đã thành thiếu cung chủ của các ngươi, trong lời nói có nhiều chỗ đắc tội, hiện tại xin lỗi ngươi! Thiếu cung chủ của các ngươi, cùng ta đã sớm nhận biết... Cho nên chỉ là muốn hỏi một chút, hiện tại nàng như thế nào, ở Băng Nguyên cung sống tốt hay không mà thôi?
Biết Triệu Nhã thành thiếu cung chủ, cũng rõ ràng lời nói mới rồi, quả thực có chút thiếu thỏa đáng.
Chỉ cần có thể biết tin tức của học sinh, xin lỗi cũng không tính là gì.
- Tiểu tử, bản thiếu gia nói chuyện với ngươi, lỗ tai điếc sao?
Trần Nhạc Dao còn chưa lên tiếng, vẻ mặt của Trương Khiêm liền trầm xuống.
Làm thiên tài Trương gia, đi đến bất kỳ địa phương nào đều được người tôn trọng, không dám có bất kỳ coi thường, tên này ngược lại tốt, trực tiếp không để ý tới...
Để lửa giận của hắn lập tức thiêu đốt lên.
- Ta hỏi thăm sự tình với bằng hữu Băng Nguyên cung, cùng ngươi không có liên quan gì a? Làm sao, người Trương gia các ngươi, chỉ cần nhìn thấy cô gái xinh đẹp, đều ưa thích chặn ngang một gậy?
Cho ngươi mặt mũi, còn đưa mặt ra đánh? Đổi lại gia tộc khác, đến tìm phiền phức thì thôi, Trương gia...
Hừ, không có tìm các ngươi gây chuyện là tốt lắm rồi.
Thế mà còn dám tới đây diễu võ giương oai...
Thật chẳng lẽ cho rằng toàn bộ Danh Sư đại lục chỉ có các ngươi lợi hại?
- Ngươi nói cái gì?
Không nghĩ tới đối phương không những không e ngại hắn, còn nói ra lời này, trên đầu Trương Khiêm bạo gân xanh, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Cho dù huyết mạch của hắn tinh thuần hơn Trương Cửu Tiêu, nhưng ở gia tộc địa vị vẫn không tính quá cao, nếu như có thể kéo quan hệ với Băng Nguyên cung, về sau được trọng dụng, lên như diều gặp gió ở trong tầm tay.
Nguyên nhân chính là như vậy, nhìn thấy Trần Nhạc Dao cùng người mâu thuẫn, lập tức chạy tới giúp một tay.
Vốn cho rằng báo ra gia tộc và danh hào, đối phương sẽ bị dọa đến ngoan ngoãn thần phục, không dám phản bác, nằm mơ cũng không nghĩ đến...
Không những không sợ, còn tràn đầy địch ý!
- Nói cái gì, trong lòng ngươi rõ ràng, cút sang một bên, nếu không, chọc ta tức giận, không ngại trước giáo huấn ngươi một trận...
Khoát tay áo, Trương Huyền quát lạnh.
Cũng may tính tính của hắn tốt, nếu không đừng nói tìm phiền toái, khẳng định nhìn thấy người Trương gia liền xuất thủ.
- Xong...
Triệu Hưng Mặc ở một bên thân thể nhoáng một cái, suýt chút nữa ngất đi.
Cái tên này mới vừa nói, hắn rất biết điều, thời gian nháy mắt liền đối nghịch Băng Nguyên cung cùng Trương gia...
Cái này con mẹ nó cũng gọi là khiêm tốn...
Thật muốn cao điệu, còn không phá hủy cả Thánh Tử điện?
- Tự tìm cái chết...
Vẻ mặt hắn trắng bệch, Trương Khiêm thì suýt chút nữa nổ tung, gầm thét một tiếng, bàn tay lăng không bắt đến.
Không gian bốn phía giống như dính nhớp, một cỗ lực lượng cường đại tới cực điểm lan tràn ra, bao phủ Trương Huyền ở bên trong.
Không hổ là thiên tài Trương gia, đồng dạng là Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu so với Ngoan Nhân lúc trước càng thêm cường đại.
Cũng không phải nói, Ngoan Nhân không bằng đối phương, mà là tử vong vài vạn năm, lại thêm bị Thanh Điền Hoàng phong ấn, có khả năng phát huy thực lực có hạn, kém xa vị trước mắt này, tuổi trẻ sung mãn, lại lấy được bồi dưỡng tốt nhất.