Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2471: Vỏ kiếm đến rồi! (1)



- Đây là chỗ lợi hại của Trương sư, mặc kệ thoạt nhìn không thể tưởng tượng nổi cỡ nào, nhưng ở trong tay hắn, đều có thể dễ dàng làm được, hóa mục nát thành thần kỳ...

Hai mắt Trương Cửu Tiêu sáng lên, tràn đầy tôn sùng.

Thân là hậu bối Trương gia, nghe qua nhiều nhất là truyền thuyết vị thiên tài kia, bởi vậy từ nhỏ đến lớn, trong lòng nghĩ người có thiên tư lợi hại nhất, thậm chí bội phục nhất là đối phương, mà bây giờ...

Đã triệt để chuyển hóa thành vị trước mắt này.

Thiên tài kia lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là huyết mạch mạnh mẽ mà thôi, làm sao có thể so với Trương Huyền!

Chỉ cần cho đầy đủ thời gian, có thể đoán được, có thể nhẹ nhõm vượt qua, đứng ở đỉnh phong chân chính của thế giới.

- Hắn đích xác... khác biệt!

Triệu Hưng Mặc cũng ngốc tại chỗ.

Theo áp chế tu vi bị đối phương nhẹ nhõm đánh bại, liền biết tên này không giống bình thường, chỉ là không nghĩ tới, như vậy không tầm thường như vậy!

Xem ra, chỉ cần tiến lên từng bước, dù ở Thánh Tử điện thiên tài xuất hiện lớp lớp, cũng có thể lấy được một chỗ cắm dùi!

- Ba chiêu đã qua, tới phiên ta!

Mượn nhờ lôi điện vừa mới thôn phệ để Trương Vân Phong chịu thiệt, thân thể Trương Huyền thả lỏng ra, lắc lắc cổ, nhếch miệng cười một tiếng.

Lôi điện quả thực ở trong tính toán của hắn, vừa rồi giao thủ một chiêu, thư viện liền xuất hiện thiếu hụt của đối phương, lít nha lít nhít chừng mấy trăm chỗ, căn cứ một cái trong đó, thiết kế ra một phương pháp gây bất lợi cho đối phương, đơn giản đến cực điểm.

Sưu!

Thân ảnh như điện, đi tới trước mặt Trương Vân Phong, chập ngón tay làm kiếm, lần nữa đâm tới.

Rầm!

Kiếm khí huy hoàng tựa như lưu tinh, tiếp xúc Lĩnh Vực của đối phương, lập tức cắt ra một lỗ hổng, tiếp tục tiến về phía trước.

Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, công kích tiến vào bên trong, bị nhận dẫn dắt cùng khống chế, mà bây giờ, vượt ra khỏi phạm vi đối phương có thể chịu đựng được, Lĩnh Vực cũng mất đi hiệu quả trước đó.

- Phá!

Trên lưng Trương Vân Phong ứa ra mồ hôi lạnh, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lập tức tiến lên đón.

Đinh đinh đinh!

Vỏ kiếm cùng kiếm khí của Trương Huyền đối đầu, phát ra âm bạo liên tiếp, sau đó triệt để biến mất, lui về sau hai bước, lúc này Trương Vân Phong mới thở ra một hơi.

- Hắn dùng binh khí?

- Công bằng giao chiến, lấy ra vũ khí trước, đã tính toán thua rồi!

- Thân là Thánh Nhân quý tộc, bảo vật nhiều vô số kể, dùng binh khí cùng người đối chiến, đâu còn có công bằng đáng nói?

...

Nhìn thấy hắn lấy ra trường kiếm, dù không có rút kiếm ra vỏ, nhưng phía dưới vẫn nghị luận ầm ĩ, tràn đầy không vui.

Đại gia tộc như Thánh Nhân quý tộc, binh khí tốt thực sự quá nhiều, tùy tiện lấy ra một cái, cũng sẽ khiến người khác tuyệt vọng, bởi vậy lấy ra vũ khí, đã không còn công bằng như trước đó.

Không để ý tới đám người thảo luận, ăn vào một viên đan dược, thương thế mới vừa rồi bị lôi điện công kích đã khôi phục một chút, Trương Vân Phong nhìn về phía Trương Huyền lần nữa.

- Có thể để cho ta lấy ra vũ khí, quả thực bất phàm!

Trương Vân Phong thở ra một hơi, cười nhạt một tiếng:

- Bất quá yên tâm, ta biết ngươi là tán tu từ Thanh Nguyên đế quốc tới, cũng không bắt nạt ngươi! Thanh trường kiếm này của ta tên Ngưng Sương, là Thánh khí nửa bước thượng phẩm, dùng nó ra tay với ngươi, quả thực có chút không công bằng, nhưng vỏ kiếm chỉ có cấp bậc trung phẩm... Ngươi có thể tùy tiện sử dụng vũ khí, ta chỉ dùng vỏ kiếm, cũng không tính vi phạm quy củ.

Bàn tay lắc một cái, Trương Vân Phong vỏ kiếm gỡ xuống, kiếm ý chảy xuôi, lan tràn ra, cho người ta một loại cảm giác sáng chói chói mắt. Dù dùng là vỏ kiếm, nhưng phối hợp thêm thực lực của hắn, vẫn cho người ta một loại cảm giác áp bức nồng đậm, sức chiến đấu bạo tăng không chỉ một lần.

- Chỉ dùng vỏ kiếm?

- Vỏ kiếm của hắn là Thánh khí trung phẩm, ra tay như thế mà nói, cũng không dựa dẫm ưu thế đẳng cấp, quả thực không có vi phạm quy củ!

- Trương Vân Phong kiếm pháp tinh diệu, phối hợp Trương gia kiếm pháp, Trương Huyền thật muốn đáp ứng, khẳng định không phải là đối thủ...

- Đúng vậy, ta nghe qua Trương gia kiếm pháp... Cũng cực kỳ kinh khủng!

...

Đám người châu đầu ghé tai.

Loại vũ khí nửa bước thượng phẩm như Ngưng Sương kiếm, một khi ra khỏi vỏ, hàn quang tận trời, kiếm ý tung hoành, Lĩnh Vực cảnh sơ kỳ cùng cấp bậc cũng ngăn không nổi, chớ nói chi là Trương Huyền. Thật muốn giao đấu, quả thực là bắt nạt người, nhưng chỉ là vỏ kiếm, giống như gậy đẩy lửa, người sau cũng có thể dùng vũ khí cùng cấp bậc, có thể nói là công bằng công chính!

- Thế nào? Có dám so với ta không?

Trương Vân Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn lại.

- Chỉ dùng vỏ kiếm?

Trương Huyền cau mày.

- Không sai, ngươi có thể tùy ý sử dụng vũ khí!

Trương Vân Phong gật đầu:

- Vừa rồi chúng ta tỷ thí thân pháp, võ kỹ, cũng nên thử nắm giữ đối với binh khí một chút, như thế nào! Dù sao sử dụng vũ khí, mới có thể thể hiện ra chiến đấu chân chính lực, hơn nữa ta am hiểu nhất, cũng không phải là tay không công kích.

- Cái này...

Trương Huyền chần chừ.

Đối phương nói không sai, dùng vũ khí, quả thực có thể để cho sức chiến đấu bạo tăng.

Thật giống như Trịnh Dương, nếu như không dùng thương, đừng nói Chiến Tử, khả năng ngay cả Chiến Sư bình thường cũng khảo hạch không qua. Bản thân rất ít khi dùng vũ khí, chủ yếu là bởi vì đối thủ quá yếu, một quyền có khả năng giải quyết, liền lười nhác phiền toái.

- Ta có thể trước nhìn một chút, thực lực khi ngươi sử dụng binh khí, rồi quyết định có nên sử dụng hay không!

Trương Huyền suy tư một chút, nói.

Gia hỏa này, nếu quả thật dùng binh khí rất mạnh, hắn cũng có thể cân nhắc tới đánh một trận, không mạnh hơn quá nhiều, tay không tấc sắt liền có thể chiến thắng, thì không cần phải lấy Linh Hư kiếm ra.

Dù sao sử dụng chuôi kiếm này, quả thực quá khi dễ người.

- Nhìn thực lực của ta một chút? Cũng được!

Trương Vân Phong cười nhạt một tiếng, bàn tay đẩy về phía trước. Vỏ kiếm giống như trường xà đâm tới. Một chiêu này, giống như kiếm pháp, lại giống như thương pháp, lăng không phong tỏa hơn mười huyệt vị của mình, nếu thật bị điểm trúng, có thể đoán được, trực tiếp đánh mất sức chiến đấu, bị thương nặng!