Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2499: Trừ khi ngươi là Điện Chủ! (2)



Trương Huyền khó hiểu.

Có thể đạt tới kiếm đạo chân giải, liền nói lĩnh ngộ kiếm pháp không kém gì mình, loại người này, coi như ở Thánh Tử điện, cũng không phải quá yếu! Trực tiếp đuổi đi, làm sao cũng nói không thông ah!

- Ta mới vừa nói, lão sư chú trọng nghi thức, người hắn sùng bái nhất là Điện Chủ đời thứ ba của Thánh Tử điện! Vị Điện Chủ này lấy kiếm nhập đạo, tu vi mạnh mẽ, cầm kiếm đi tới chân trời, một kiếm bình thiên hạ. Thánh Nhân quý tộc cũng phải nhún nhường ba phần. Thậm chí tổng bộ Danh Sư đường cũng không người dám gánh phong mang! Uy thế của Thánh Tử điện được đẩy lên đỉnh phong... Bất quá, mặc dù thực lực của vị Điện Chủ này mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc, trên phương diện truyền thụ học sinh rất kém, sau khi qua đời, truyền thừa đứt gãy, kiếm đạo của toàn bộ Thánh Tử điện cũng bắt đầu sa sút!

- Lão sư là hậu bối của hắn, thủ hộ lấy một đạo kiếm ý năm đó hắn lưu lại! Muốn trở thành học sinh của lão sư, hoặc là học được đồ vật, nhất định phải đạt được kiếm ý công nhận, ta có thể từ trong hơn mười vị thiên tài kiếm đạo khảo hạch trổ hết tài năng, là bởi vì có tiện nghi công pháp Thủy thuộc tính, vạn vật đều dung hợp. Mà Trương Húc lĩnh ngộ kiếm đạo thuộc về mình, xung đột với kiếm ý, cho nên... bị đuổi ra ngoài!

- Ah!

Trương Huyền gật đầu.

Lĩnh ngộ kiếm đạt tới tình trạng chân giải, thi triển kiếm ý, như là có linh hồn, quả thực sẽ tiến hành lựa chọn tu luyện giả.

Thật giống như Linh Hư kiếm, bởi vì mình lĩnh ngộ chữ Kiếm phía ngoài, đạt đến chân giải, trực tiếp thần phục.

Kiếm ý xung đột lẫn nhau, tương đương với lý niệm trái ngược.

Vị Thủy sư tỷ này, tu luyện là pháp quyết Thủy thuộc tính, tính tình ôn hòa, dễ dàng đạt được kiếm ý công nhận, mà lĩnh ngộ kiếm đạo khắc sâu, có con đường của mình, độ khó tất nhiên sẽ tăng thêm không ít.

- Chẳng lẽ... Hắn sưu tập sách, đều là vị Điện Chủ đời thứ ba này lưu lại? Nội dung cũng truyền thừa nhất mạch?

Trong lòng hơi động.

Đạt được kiếm ý công nhận, thật ra thì cũng có thể hiểu là… con đường tu luyện giống nhau.

Chỉ có người như vậy, mới có thể xem sách của hắn, đạt được chỉ điểm của hắn, nói trắng ra là, Kiếm Tần Sinh là muốn bồi dưỡng cao thủ kiếm đạo nhất mạch của mình.

- Mỗi người đều có lý giải đặc biệt với kiếm pháp, không biết hắn lĩnh ngộ loại nào, bất quá... Có lẽ khác biệt Kiếm lão nhân!

Trương Huyền lắc đầu.

Hắn lý giải kiếm pháp, thoát thai từ Kiếm lão nhân.

Vị kiếm đạo đại tông sư này, rong ruổi liên minh nhiều năm như vậy, cũng không nghe nói qua có liên quan đến Điện Chủ đời thứ ba, cũng không thuộc về một con đường.

Nói cách khác, bản thân thật muốn đi qua, rất có thể sẽ giống như Trương Húc, trực tiếp bị đuổi đi.

- Nếu như chỉ nhìn thư tịch một chút, không ghi chép, cũng không dùng thần thức liếc nhìn, thậm chí không mở ra... Chẳng lẽ cũng không cho phép?

Trương Huyền rầu rĩ một chút, nhịn không được hỏi.

Hắn đọc sách khác những người khác, chỉ cần ánh mắt nhìn thấy, thời gian nháy mắt liền có thể thu vào thư viện.

Không cần đối phương chỉ điểm, cũng không cần sao chép, chỉ cần nhìn một lần liền biết có thể bổ sung Linh Hư tam kiếm hoàn chỉnh hay không...

Như vậy hẳn là rất đơn giản a!

- Nhìn một chút?

Thủy sư tỷ cười khổ lắc đầu:

- Những sách vở này, lão sư xem như bảo bối, chuyên môn bố trí một gian phòng, không có thủ lệnh của hắn, vào cũng không được, trừ khi... Ngươi là Điện Chủ, nếu không, nằm mơ cũng đừng nghĩ!

- Điện Chủ có thể đi vào?

Trương Huyền sửng sốt.

Dường như... Hắn là người ứng cử Điện Chủ duy nhất thì phải.

Mặc dù bây giờ không phải, nhưng không bao lâu sau sẽ thành công...

- Đó là đương nhiên! Điện Chủ là thủ lĩnh cao nhất của Thánh Tử điện, coi như lão sư cự tuyệt bất luận kẻ nào đi qua, cũng không dám cự tuyệt Điện Chủ ah!

Thủy sư tỷ lắc đầu:

- Bất quá, Thánh Tử điện đã hơn ba trăm năm không có Điện Chủ chân chính, hiện tại xử lý chuyện, cũng chỉ là quyền Điện Chủ mà thôi... Được rồi, nói có chút nhiều, Điện Chủ không phải những tiểu nhân vật như chúng ta có thể thảo luận. Giải thích nhiều như vậy, ngươi còn muốn đi hay không? Muốn đi mà nói, hiện tại liền đi; cảm thấy không có hi vọng, thì đừng có quấy rầy!

- Đi, tự nhiên phải đi!

Trương Huyền mỉm cười.