Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2597: Hi Thánh Quy Xác (2)



- Tay chạm vào phía trên liền có thể?

Không nghĩ tới đối phương lấy ra đồ vật trân quý như thế tới đo lường thiên phú của mình, biết trốn tránh không được, Trương Huyền dò hỏi.

- Ừm, nếu như không tin, ta có thể để cho những người khác đo thử cho ngươi xem...

Mỉm cười, Phong lão nhìn về phía Trương Thuần cách đó không xa:

- Mấy năm qua ngươi vẫn muốn cùng ta học tập, nhưng ta không có bằng lòng, thậm chí thấy cũng không thấy, cũng không phải khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ngươi, mà là quả thực không thích hợp nghề nghiệp này... Đưa tay qua đi, cũng để ngươi hết hy vọng!

- Cái này...

Không nghĩ tới đối phương lấy mình làm ví dụ nhân vật phản diện, da mặt Trương Thuần cơ giật, dù trong lòng không vui, nhưng vẫn đi lên phía trước, xòe bàn tay ra, chậm rãi sờ lên Quy Xác.

Quy Xác yên tĩnh như cảm nhận được người sống chạm đến, vết rách màu nâu xanh đột nhiên phóng ra hào quang chói sáng.

Tạch tạch! Tạch tạch!

Quang mang dọc theo khe hở chảy xuôi, phát sinh thanh âm đặc thù, rất nhanh hai cái phù văn đặc thù xuất hiện ở trước mắt mọi người. Nhìn thấy những chữ viết này, Phong lão nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Ngọc Thần, ngươi giúp mọi người đọc đi!

- Vâng!

Thanh niên tên Ngọc Thần đi tới trước mặt đám người:

- Những phù văn này ý tứ, chỉ là tư chất bình thường, vô duyên với Thiên Cơ!

- Đại biểu bình thường? Vậy nếu như thiên phú rất mạnh thì sao?

Trương Thuần không cam tâm.

Đương kim gia chủ, cùng trưởng lão trong tộc rất mê tín Thiên Cơ, nếu như hắn có khả năng học tập, hơn nữa nắm giữ năng lực cực mạnh, sau khi trở về tất nhiên được coi trọng, trực tiếp tấn cấp cao tầng cũng chưa biết chừng.

Nguyên nhân chính là như vậy, mới năm lần bảy lượt không ngừng đến đây, vốn cho rằng đối phương chỉ tiến hành khảo nghiệm với hắn, không nghĩ tới đã sớm biết thiên phú không được.

- Thiên phú của Thiên Cơ sư chia làm sáu loại, theo thứ tự là: Thấp, bình thường, hợp lệ, tốt, ưu tú cùng tuyệt đỉnh.

Ngọc Thần giải thích nói:

- Nếu như không nhận ra ký tự đại biểu ý nghĩa, muốn biết thiên phú như thế nào, cũng cực kỳ đơn giản. Số lượng ký tự càng nhiều, đại biểu thiên phú càng cao, một ký tự, là thấp, hai cái bình thường... Cứ thế mà suy ra, khi xuất hiện sáu ký tự, là tuyệt đỉnh!

Giải thích xong, bàn tay đưa về phía trước nhấn một cái.

Tạch tạch! Tạch tạch! Tạch tạch! Tạch tạch! Tạch tạch!

Thanh âm đồng dạng vang lên, chỉ bất quá số lượng càng nhiều, ngay sau đó ánh sáng chói mắt, năm chữ chậm rãi hiện lên.

- Ưu tú?

Nuốt ngụm nước bọt, Trương Thuần tràn đầy chấn kinh.

Ngọc Thần này, hắn thấy bao nhiêu lần, vốn cho rằng chỉ là vận khí tốt, được Phong lão vừa ý, không nghĩ tới thiên phú cao như vậy.

Thiên phú ưu tú, cũng chỉ là học sinh giảng bài, còn không phải thân truyền... Hắn bình thường, nghĩ cũng không cần nghĩ.

- Ta cũng thử một chút...

Lạc Huyền Thanh đi tới, bàn tay đụng một cái, cũng xuất hiện hai chữ, giống như Trương Thuần, tư chất bình thường!

- Trương sư, ngươi thử một chút đi!

Biết thiên phú của mình không thua Trương Thuần, Lạc Huyền Thanh thoả mãn, cười ha ha một tiếng, xoay đầu lại.

- Tốt!

Biết không tránh né được, Trương Huyền đành phải kiên trì đi tới.

Vừa rồi mới nói, có thiên phú thì phải bái đối phương làm thầy... Chẳng lẽ thật muốn trở thành học sinh của đối phương?

Thật như vậy, liền thực sự quá buồn bực. Thực sự không được... Nhìn xem Thiên Đạo chân khí có thể che giấu hay không... Thấy hắn tiến lên, trong mắt Phong lão bắn ra vẻ hưng phấn.

Diễn Hư thể, loại tồn tại trong truyền thuyết này, đến cùng có khả năng phóng ra bao nhiêu phù văn, xem như hắn cũng không có tiền lệ có thể kiểm chứng, có điều, theo hắn biết, số lượng tuyệt đối có khả năng vượt qua sáu.

Hô!

Trong ánh mắt mong đợi, bàn tay của Trương Huyền rơi vào trên Quy Xác.

Ông!

Ánh sáng chảy xuôi ở trên Quy Xác, giống như Trương Thuần vừa rồi, chỉ bất quá càng thêm chói mắt.

Tạch tạch! Tạch tạch! Tạch tạch...

Giòn vang lít nha lít nhít, liên tiếp vang lên, tựa như rang đậu.

- Nhiều thanh âm như vậy, sẽ xuất hiện bao nhiêu phù văn?

Con mắt đỏ lên, nắm đấm của Trương Thuần không tự chủ được xiết chặt.

Vừa rồi hắn chạm đến vang lên hai tiếng, xuất hiện hai chữ, Ngọc Thần kiểm tra vang lên năm tiếng, xuất hiện năm chữ.

Gia hỏa trước mắt này, đã vang lên mấy chục lần, sẽ không phải muốn xuất hiện mười mấy chữ chứ, thật muốn như vậy liền nghịch thiên... Tràn đầy chấn kinh, đang không biết nói cái gì cho tốt, chỉ thấy Phong lão ở một bên vẻ mặt biến đổi, vội vàng vọt tới.

Bất quá, đã muộn,

- Ầm ầm!

Quy Xác nổ thành bột phấn.