Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2709: Sinh mà làm Thánh (2)



Trước đó, chỉ có thể bị động trở thành bàn đạp của đối phương, hiện tại có Trương sư, vị siêu cấp thiên tài này lĩnh ngộ hai loại chân giải, hậu bối của đối phương, coi như lợi hại hơn nữa, lại như thế nào?

Còn có thể vượt qua hắn sao?

- Mời?

Trương Huyền nghi ngờ.

- Đúng vậy, Trương gia rất thích làm như vậy, mỗi một lần gia tộc đại hội, đều sẽ mời rất nhiều người, không chỉ ta, ma âm, luyện đan, luyện khí, thuần thú... Rất nhiều chức nghiệp, đều sẽ nhận được lời mời! Nói là tới dự lễ, trên thực tế là để người trẻ tuổi tiến hành đủ loại tỷ thí...

Mặc dù không vừa lòng, nhưng Kiếm Tần Sinh vẫn không khỏi cảm khái:

- Bất quá, mặc dù bọn hắn làm như vậy vì nổi bật Trương gia lợi hại, nhưng cũng không thể không bội phục, quả thực có vốn liếng mạnh mẽ... tu luyện giả cùng độ tuổi, có thể vượt qua thiên tài của Trương gia, xác thực không nhiều!

- Mời các đại chức nghiệp?

Trương Huyền sững sờ, ngay sau đó nhớ tới Bích Hồng Âm lúc trước. Năm đó thời điểm vị tiểu thiên tài kia ra đời, hình như cũng mời không ít chức nghiệp giả tới, lão sư của nàng cũng ở trong đó.

- Lần trước Trương gia gia tộc đại hội, là ở 20 năm trước, vị tiểu thiên tài kia vừa đầy tháng, lúc ấy mấy học sinh của ta, toàn bộ thua ở trong tay một người...

Nhớ tới một màn lúc trước, mặt mũi Kiếm Tần Sinh đắng chát.

Thân truyền của Hưng Mộng Kiếm Thánh, một người một kiếm, tất cả học sinh của hắn đều bị đánh không có sức đánh trả, mặt mũi không còn.

Nguyên nhân chính là như vậy, những năm này, một mực nhẫn nhịn, không chỗ phát tiết. Nếu không phải gặp được vị Trương sư này, khả năng đời này cũng đừng hy vọng có thể báo thù rửa hận.

- Tiểu thiên tài đầy tháng... Đúng rồi, ngươi đã tham gia lần đại hội kia, có thấy được tiểu thiên tài không?

Có chút hiếu kỳ, Trương Huyền nhịn không được nhìn qua.

- Đương nhiên gặp qua, mặc dù vừa ra đời không lâu, lại cho người ta một loại lăng lệ chi ý, như ẩn chứa thiên địa đại đạo, tùy tiện nhìn một cái, sẽ cảm thấy đạo tâm bất ổn, cực kỳ mặc cảm!

Nhớ tới một màn hai mươi năm trước, Kiếm Tần Sinh không tự chủ được cảm khái:

- Không thể không nói, cái tên Hưng Kiếm Thánh này, không chỉ lý giải kiếm đạo không yếu, hài tử cũng cực kỳ mạnh mẽ... Ta còn chưa bao giờ thấy qua hài tử thiên phú như vậy.

- Một hài tử vừa ra đời... Có thể có thiên phú gì? Cái này nói có chút khoa trương đi!

Vẻ mặt Trương Huyền khó coi.

Nếu như tên này thật lợi hại như vậy, khẳng định đã sớm uy chấn thiên hạ, làm sao có thể một lần cũng không xuất hiện qua? Trương gia cũng đối với hắn ngậm miệng không nói, giữ kín như bưng?

- Khoa trương?

Kiếm Tần Sinh lắc đầu:

- Không có chút khoa trương nào!

- Ồ?

- Ta nói chính là sự thật, ngươi không tin, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có thấy qua trời sinh Thánh giả không?

Kiếm Tần Sinh nói.

- Trời sinh Thánh giả?

Trương Huyền cau mày, tràn đầy không hiểu.

- Vừa ra đời, liền đạt đến Thánh Vực, sinh mà làm Thánh, căn bản khỏi cần tu luyện!

Kiếm Tần Sinh gật đầu.

- Ra đời liền là Thánh giả? Cái này... Cái này sao có thể?

Con ngươi của Trương Huyền co rụt lại.

Hắn vì tu luyện tới Thánh vực, hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết cùng cố gắng, hao phí hơn nửa năm, đối phương vừa ra đời liền trở thành Thánh giả, cái này... Làm sao có thể?

Còn chưa từng nghe nói qua, có người có thể như vậy. Coi như Lạc Nhược Hi cũng không đạt tới!

- Đúng vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy, cũng cảm thấy khó tin, nhưng sự thật là như vậy...

Cảm khái một tiếng, đột nhiên Kiếm Tần Sinh nhớ tới cái gì, nhìn hắn nghi hoặc nói:

- Đúng rồi, suy nghĩ kỹ một chút, dung mạo của vị tiểu thiên tài kia, cùng ngươi lại giống nhau đến mấy phần...