Thu hồi trường kiếm, Trương Huyền vừa vặn thấy cảnh này, kìm lòng không được ngây người.
- Đa tạ dược vật của ngươi, mục đích của ngươi ta biết, nói cho dễ nghe, là giúp ta báo thù, trên thực tế không phải là muốn cho ta thần phục ngươi? Nói thật cho ngươi biết, điều đó không có khả năng!
Thôi động Kỳ Lân hỏa trong cơ thể, luyện hóa đan dược, Kỳ Lân thú nhìn lại, nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Kỳ Lân thú tộc ta, cao ngạo không gì sánh được, làm sao có thể thần phục một người bình thường?
Đối phương xảo ngôn thiện biện, trên thực tế còn không phải muốn nó thần phục?
Ngay cả Trương gia gia chủ nó cũng không phục, phục một tiểu tử Lĩnh Vực cảnh? Nói đùa cái gì!
Sở dĩ cùng đối phương chơi nửa ngày, chẳng qua là cảm thấy bị nhốt lâu, không một người nói chuyện, có chút tịch mịch mà thôi, ai nghĩ đến, tên này vậy mà cho nó thu hoạch không tưởng tượng được.
Địa Ngục Thanh Long thú kia, vừa rồi cẩn thận quan sát, dù sớm đã đạt đến Thánh Vực bát trọng đỉnh phong, nhưng chỉ một chút chênh lệch này, muốn đột phá, khó như lên trời.
Kết quả nuốt viên đan dược này, lập tức thành công... Bởi vậy, có thể xác nhận, những dược vật trong bình ngọc kia, coi như đối với hắn tác dụng không có lớn như thế, cũng sẽ không yếu!
Xung kích một tiểu cấp bậc, hẳn là không có vấn đề quá lớn!
- Thuốc của ta...
Không để ý nó tự tin, Trương Huyền nhìn qua, vẻ mặt sốt ruột.
- Ta nuốt, muốn cho ta trả, không có cửa đâu...
Nhếch miệng cười một tiếng, mí mắt của Kỳ Lân thú nâng lên.
Ai bảo ngươi đắc ý ở trước mặt ta?
Ta không phải Danh Sư, ai sẽ cùng ngươi so quy củ, cướp được, chính là của ta...
- Ta không phải ý tứ này...
Trương Huyền lắc đầu.
- Quản ngươi có ý tứ gì... Ăn đan dược của ngươi, ta có thể không ăn ngươi, cút ngay ra ngoài đi, nếu không, lại nói nhảm, liền không khách khí...
Móng vuốt vẩy vẩy, Hỏa Diễm Kỳ Lân thú vẫy đuôi một cái, chậm rãi đi đến chỗ ngủ.
- Ta...
Cũng không để ý đối phương có phải trở mặt hay không, Trương Huyền vội vàng nhìn qua:
- Ta ý tứ là, không phải ngươi đoạt thuốc của ta... Mà là, dược vật giúp Thánh thú đột phá, ta chỉ có một viên...
- Một viên?
Kỳ Lân thú xoay đầu lại, hơi nghi hoặc một chút:
- Vậy đan dược khác trong bình ngọc là cái gì?
- Những cái kia là... Độc dược!
Trương Huyền vội vàng nói.
- Độc dược?
Kỳ Lân thú ngẩn ngơ, lập tức nhếch miệng:
- Không muốn cho ta ăn, cũng không cần nói bậy như vậy, ngươi cảm thấy nói thành độc dược, ta liền sẽ phun ra? Nói thật cho ngươi biết, những dược vật này, ta đều luyện hóa...
Đối phương đau lòng dược vật, không muốn cho ăn, ngược lại cũng thôi, không nghĩ tới nói ra sự tình buồn cười như thế.
Vừa rồi trước khi nó ăn, chuyên môn dùng thần thức nhìn, cùng viên trước đó đã gặp giống nhau như đúc, không có chút khác biệt nào, nếu thật là độc dược, thú sủng của ngươi không những không thể đột phá, chỉ sợ hiện tại đã chết!
Lại nói, còn không có nghe nói qua, có ai để dược vật tăng cao tu vi cùng độc dược ở trong một cái bình. Nói dối cũng không biết!
- Luyện hóa? Hết rồi...
Nó nói xong, chỉ thấy thanh niên đối diện sắc mặt trắng nhợt, một bộ thất hồn lạc phách.
- Cút đi, ta không giết ngươi...
Chẳng muốn cùng đối phương nói nhảm, Kỳ Lân thú hừ lạnh một tiếng, vừa định quay người, đột nhiên thân thể cứng đờ, một cỗ đau đớn kịch liệt từ trong cơ thể dâng lên.
Răng rắc! Răng rắc!
Trái tim tựa hồ muốn bị xé rách, như có một loại khí lưu đặc thù, chui vào thân thể huyết mạch, đang thôn phệ lấy thần kinh, muốn tươi sống giết chết hắn.
Con mắt trợn tròn, Kỳ Lân thú có chút luống cuống.
Kỳ Lân hỏa có thể thiêu đốt vạn vật, độc dược bình thường, còn không có đi vào thân thể liền bị đốt thành tro bụi, sao bây giờ đau đớn như vậy?