Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2847: Lão sư, học sinh rất nhớ ngươi (2)



Mặc dù hơn nửa năm không gặp, nhưng thanh âm của nàng, ký ức cực kỳ rõ ràng, tuyệt sẽ không bị lỗi. Vòng qua một cây cột thô to, Trương Huyền lặng lẽ nhìn về phía trước, ngay sau đó nhìn thấy Triệu Nhã quả nhiên ngồi tại nguyên chỗ, trên người không có bất kỳ gông xiềng gì.

- Xem ra Bạch trưởng lão cũng không biết tình huống cặn kẽ...

Trước đó Bạch trưởng lão nói, nàng bị Khốn Thiên Tỏa khóa lại, hiện tại vẫn chưa nhìn thấy, xem ra tin tức của đối phương cũng không nhất định chính xác.

- Ta sẽ cho ngươi thời gian cân nhắc, nhưng ngươi nên rõ ràng, xuất hiện qua một lần thất bại, ta sẽ không cho phép lại xuất hiện một lần, ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ có phương pháp để ngươi đồng ý, ta không hy vọng cuối cùng đi đến một bước kia!

Thấy ánh mắt của đối phương kiên quyết, đại trưởng lão hất ống tay áo.

- Chuyện này khỏi cần cân nhắc, lại cho càng nhiều thời gian, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy!

Triệu Nhã lắc đầu.

- Rất tốt, vậy ta nhìn ngươi có thể kiên trì bao lâu!

Hừ lạnh một tiếng, đại trưởng lão xoay người đi ra ngoài. Một trưởng lão khác thấy nàng đi xa, nhịn không được nhìn qua:

- Tính cách của Đại trưởng lão ngươi cũng biết, vì sao phải mạnh mẽ chống đối nàng...

- Nhị trưởng lão, ngươi khỏi cần khuyên, chuyện này ta tuyệt sẽ không thỏa hiệp...

Triệu Nhã kiên định.

- Có thể kích hoạt thể chất của ngươi, tự nhiên cũng có thể hủy đi, nàng là ví dụ, chẳng lẽ ngươi còn muốn dẫm vào vết xe đổ của nàng?

Nhị trưởng lão có chút lo lắng.

- Coi như bị phế, cũng không oán không hối!

Triệu Nhã mang theo khí khái hào hùng nói.

Nàng là loại tính tình này, một khi quyết định, trâu chín con cũng kéo không trở lại. Lúc trước sở dĩ có thể trở thành học sinh của Trương Huyền, cũng là bởi vì tính cách này.

- Ai, ngươi...suy nghĩ thêm đi!

Thấy nàng căn bản khuyên không được, Nhị trưởng lão lắc đầu, cũng vội vàng đi ra ngoài.

Thấy bọn họ đi tới, Trương Huyền giấu ở trong cây cột, một cử động nhỏ cũng không dám, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.

Tu vi đạt tới trình độ như đại trưởng lão, nhìn một cái, dù không có bất kỳ tâm lý không ổn định, đối phương cũng có thể phát giác, nếu như đã thấy được Triệu Nhã, mau chóng nghĩ biện pháp cứu ra mới là vương đạo.

- Ừm?

Vừa che đậy khí tức toàn thân, đại trưởng lão liền đến trước mặt, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc lần nữa nhìn về phía cây cột.

- Đại trưởng lão...

Nhị trưởng lão đi tới trước mặt.

- Không có gì, chỉ cảm thấy ngày hôm nay có chút kỳ quái, hình như bị người theo dõi!

Đại trưởng lão lắc đầu, cau mày.

- Theo dõi? Cái này sao có thể? Xem như Trương gia Trương Vô Ngân, muốn theo dõi ngươi không bị phát hiện, cũng làm không được!

Nhị trưởng lão nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Cũng phải...

Đại trưởng lão nhẹ gật đầu, vẫn có chút không yên lòng, khai báo một câu:

- Như vậy đi, ngươi ra ngoài tra một chút, xem đêm nay có dị thường hay không, có động tĩnh thì mau chóng báo cáo ta!

Tu vi đạt tới loại thực lực như nàng, có cảm ứng, tuyệt sẽ không có lửa thì sao có khói. Chỉ sợ thực sự có người đang giám thị nhất cử nhất động của bọn họ.

- Tốt!

Nhị trưởng lão biết lo lắng của nàng, lúc này nhẹ gật đầu, hai người đi ra ngoài, trở lại địa phương phong ấn trước đó, lấy ra lệnh bài nhẹ nhàng vạch một cái, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Thấy hai người triệt để rời đi, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, từ trong cây cột chui ra ngoài, ngay sau đó liền thấy Triệu Nhã hai tay chống cằm, nhìn về quyển sách trước mắt, ngẩn người, ánh mắt quyến luyến, lẩm bẩm nói.

- Lão sư...Ngươi biết không? Học sinh...Rất nhớ ngươi!