Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2882: Chiến tử xuất quan (hạ) (1)



- Chiến tử sắp xuất quan, chuyện này làm sao bẩm báo, các ngươi đều nghĩ kỹ chưa?

Một lão giả phá vỡ trầm tĩnh bốn phía.

- Như thực chất báo lên là được, cái này có gì phải xoắn xuýt?

Một trung niên mặc khôi giáp khoát tay áo, trong giọng nói mang theo mùi vị thiết huyết.

- Như thực chất báo lên? Ngươi cũng không phải không biết tính tình của chiến tử, lúc trước thông qua khảo hạch, bản thân bị trọng thương, cố nén hôn mê, ban bố chiến tử lệnh thứ nhất, chính là muốn tất cả Chiến Sư cung kính lễ độ với lão sư của hắn, không được vượt qua... Hiện tại gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói rõ sự thật, dùng trình độ tôn trọng của hắn, ngươi cảm thấy sẽ tuỳ tiện bỏ qua?

Lão giả nhíu mày:

- Một khi náo lên, ta sợ thiên hạ sẽ đại loạn!

- Thánh Tử điện thuộc về Danh Sư đường, sẽ không xảy ra chuyện, không phải là Trương gia cùng Băng Nguyên cung ư? Bọn họ đại biểu được thiên hạ? Lại nói, chiến tử của Chiến Sư đường ta làm việc, cần giải thích cho bọn hắn? Những người này, bất quá là sâu mọt sinh hoạt ở trong yên vui mà thôi! Không phải Chiến Sư đường chúng ta tắm máu chém giết, có thể hưởng thụ thịnh thế như bây giờ? Hưởng thụ thái bình như vậy?

Trung niên hừ lạnh.

- Mông trưởng lão nói không sai, Chiến Sư đường ta làm việc, không cần tốn nhiều miệng lưỡi, thực lực quyết định cao thấp, năm đó Vu Hồn sư công hội, vô số Vô Hồn Kim Nhân, cường giả vô số, không phải cũng có thể diệt? Danh Sư đường quá nuông chiều, cho bọn hắn quá nhiều mặt mũi, mới để cho bọn hắn có can đảm hỏi tới trách nhiệm của Danh Sư... Đổi thành ta, ban bố mệnh lệnh gì, chính là mệnh lệnh đó, dám không theo, diệt là được!

Lại một vị trung niên phất tay nói.

- Danh Sư, là sư, không phải giặc cướp, càng không phải lưu manh, sở dĩ Danh Sư đường sừng sững vạn năm không ngã, dựa vào là lấy đức phục người, mà không phải võ lực! Thật muốn làm như vậy, sao còn có thể làm cho người tin phục?

Lão giả lắc đầu.

- Tin phục? Ngươi cảm thấy bây giờ còn có cần thiết để bọn hắn tin phục? Người hiện tại, sinh hoạt ở trong yên vui, sớm đã mất đi cảm giác nguy cơ, mất đi thiết huyết tan trong huyết mạch, quên đi lịch sử năm đó ở dưới Dị Linh tộc thống trị, người không bằng chó. Bọn hắn giờ phút này, sẽ chỉ nhìn chằm chằm Danh Sư, khắp nơi tìm kiếm vấn đề trong đức hạnh của bọn họ, một chút chuyện nhỏ, liền tùy ý lên men, hận không thể phóng đại vô tận. Một khi Danh Sư đường xử lý không hợp ý, thì sẽ mang theo tên tuổi sư sư tương vệ, thông báo thiên hạ...

Cách đó không xa lại có một trung niên cười lạnh:

- Chuyện của Trương sư vốn không lớn, nhưng mà làm Danh Sư, một khi không xử lý, sẽ gặp phải vô số người nghi vấn, sư phong sư đức đủ loại tin đồn... Thế nhưng thật muốn xử lý, lại xứng đáng sao, Danh Sư vì nhân tộc cống hiến bao nhiêu? Không nói cái khác, vị Trương sư này, nhờ vào sức một người, tiêu diệt một chi nhánh Dị Linh hoàng thất, đáng giá được kính nể!

Thứ dân không biết gì, bọn họ sẽ không để ý ngươi cống hiến bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, chỉ thấy ngươi phạm vào cái gì sai, sẽ phóng đại vô tận. Dùng Trương sư làm thí dụ, căn cứ tin tức bọn họ lấy được, tuy ở tam đại thế lực náo động đến động tĩnh rất lớn, trên thực tế chỉ là hủy hoại một chút kiến trúc cùng trận pháp, tổn thương một vài người, đến bây giờ còn không có người nào bởi vậy tử vong.

Nhưng tin tức truyền đi lại không phải như vậy, người người đều cảm thấy là một vị Danh Sư bát tinh, dựa dẫm năng lực của mình, tùy ý làm bậy, tùy ý phá hư. Danh Sư đường không nghiêm trị, sẽ nội bộ lục đục, lực công tín trở nên có cũng được mà không có cũng không sao.

- Ta cũng biết những chuyện này, nhưng bây giờ Danh Sư đường đã xử quyết, làm sao quyết định, là sự tình của Danh Sư đường, cùng chúng ta không quan hệ, chúng ta chỉ cần cân nhắc, làm sao báo cáo chuyện này cho chiến tử!

Lão giả đánh gãy đối phương nói.

Loại sự tình này, hắn cũng biết, nhưng có biện pháp gì?

Mục đích Khổng sư sáng tạo ra Danh Sư đường, là bảo hộ nhân tộc, dù không hiểu cũng phải đi làm, không thể trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán. Đây là trách nhiệm cùng chịu trách nhiệm, không cách nào trốn tránh.

Mọi người lặng im.

Tình cảm của chiến tử đối với vị ân sư này, trong khoảng thời gian ở chung, tất cả đều biết, một khi nghe được bị toàn bộ Danh Sư đường truy nã, nhất định sẽ bùng nổ.

Đến lúc đó, sẽ gây ra loại động tĩnh nào, ai cũng khó mà đoán trước. Chiến Sư đường thật vất vả xuất hiện một vị chiến tử chân chính, không nguyện ý biến cố như vậy xuất hiện.

- Trình trưởng lão, có phải ngươi đã nghĩ ra biện pháp gì hay không?

Một vị trung niên nhịn không được nhìn về phía vị lão giả nói chuyện, mọi người cũng đồng loạt nhìn qua.

- Ta cũng không có phương pháp, hiện tại ý nghĩ là, nói khẳng định phải nói, bởi vì tin tức đã truyền đi, không giấu diếm được, cố ý che giấu, còn không bằng trước thời hạn báo cáo!

Trình trưởng lão chậm rãi nói.

Lệnh truy nã Danh Sư, thông báo thiên hạ, tuy bế quan không biết rõ tình hình, nhưng chỉ cần hơi hỏi thăm sẽ biết, đến lúc đó chiến tử tự mình biết hiểu, chất vấn bọn họ, còn không bằng trước thời hạn báo cho, chí ít quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình, có thể không bị động.

Mọi người biết điểm ấy, đồng thời gật đầu.

Nếu không phải bởi vì biết cái này, cũng không đến mức để cả đám đều có chút đau đầu.