Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2931: Danh Sư đường chạy (2)



Hiện tại Đường Chủ lệnh chính là như vậy, sờ tới sờ lui cực kỳ thuận theo, thu vào trong giới chỉ cũng không phản kháng, nhưng muốn luyện hóa lại không được...

- Trương Huyền, nếu như còn nhớ thân phận Danh Sư trước kia, thì giao Đường Chủ lệnh ra! Nếu không, Độc điện cùng Vu Hồn sư sẽ ở ngày hôm nay trở thành lịch sử...

Nhậm Thanh Viễn lạnh lùng nhìn qua.

Trước đó hắn còn nghĩ, có thể bắt sống vị này, khống chế lại hay không, bây giờ đối phương cướp đi Đường Chủ lệnh, thậm chí còn thù vào trong giới chỉ, đã không còn khả năng cứu vãn.

Trước mặt mọi người cướp đi Đường Chủ lệnh, tương đương với hao tổn tôn nghiêm của Danh Sư đường, lại thêm hai học sinh của hắn, một vị khống chế Độc điện, một vị là đại năng Vu Hồn... Không xử lý, đã khó mà khống chế.

- Trở thành lịch sử? Vậy nhìn xem các ngươi có bao nhiêu mạng người tới lấp đi!

Ngụy Như Yên hừ nhẹ một tiếng, bàn tay lăng không trảo một cái, một đoàn khí độc phân tán bốn phía, bao phủ đám người Trương Huyền, như một cái lồng ánh sáng.

Bất kể chân khí hay lực lượng, chỉ cần đi vào lồng ánh sáng, sẽ chạm phải khí độc, Danh Sư cửu tinh cũng khó may mắn thoát khỏi.

- Không biết sống chết! Mọi người nghe lệnh, vận chuyển Khôi Tinh trận!

Nhậm Thanh Viễn cười lạnh, trường kiếm trong tay nâng lên.

Phần phật!

Các Danh Sư cửu tinh lập tức chuyển động thân hình, thời gian nháy mắt, vô số lực lượng mượn nhờ kiến trúc cùng trận pháp ở bốn phía, hội tụ vào một chỗ, tập trung ở trên mũi kiếm của hắn, mang theo khí tức mạnh mẽ tựa như lôi đình.

- Phá!

Lực lượng tập trung, kiếm mang bắn ra, như một dải lụa màu vàng óng, phá không ép xuống, không gian nứt ra vết rách, khí độc tới đụng một cái, không có kiên trì quá lâu, đã bị xé rách giống như giấy, chia làm hai đoạn.

- Hừ!

Lộ Xung gầm thét, lần nữa biến thành hồn thể, bỗng nhiên không gian giống như bị may vá, ở dưới hồn tuyến dẫn dắt, lần nữa khép lại.

- Mượn dùng hồn lực may vá không gian... Không hổ là hồn sư, quả nhiên có chút thủ đoạn, có điều ta nhìn ngươi có thể kiên trì bao lâu!

Nhậm Thanh Viễn cười lạnh, trường kiếm trong tay tiếp tục ép xuống.

Tê lạp!

Kiếm mang như điện, mang theo lực lượng không thể ngăn cản.

Phốc!

Lộ Xung hơi đỏ mặt, thân thể kìm lòng không được rơi xuống dưới, tựa hồ có chút không kiên trì nổi.

Mặc dù thực lực của hắn không yếu, nhưng mười mấy vị Danh Sư cửu tinh phối hợp đại trận, lại thêm Nhậm Thanh Viễn tự mình ra tay, căn bản không chống lại được.

Khí độc bị xé nứt, vẻ mặt của Ngụy Như Yên cũng biến thành phấn trắng, trên đầu chảy ra mồ hôi.

- Lão sư, chúng ta sắp không kiên trì nổi...

Nàng nhịn không được nữa nhìn lại.

- Ừm...

Trương Huyền gật đầu.

Hai đệ tử ngăn cản công kích, hắn cũng không nhàn rỗi, thừa dịp nhìn kỹ trận pháp, tìm ra không ít thiếu hụt, chỉ bất quá những thiếu hụt này, cách nơi này đều có chút xa, dùng tình huống hiện tại của hắn, căn bản không thể đến.

- Ta nói cho các ngươi biết một chỗ, hai người các ngươi ai nghĩ biện pháp lao ra, phá chỗ đó đi, có thể giải quyết trận pháp này...

Trương Huyền dừng lại một chút, truyền âm dặn dò, mới nói một nửa, liền thấy trên không kiếm mang đột nhiên tạch tạch, tựa như bẻ gãy, Nhậm Thanh Viễn vốn đằng đằng sát khí, khí tức cứng lại, suýt chút nữa từ không trung rơi xuống, hơi đỏ mặt, phun ra một ngụm máu tươi.

- Làm sao vậy?

Nhậm Thanh Viễn ổn định khí tức, xoay người hét lớn.

Ngay vừa rồi, trận pháp đột nhiên xuất hiện biến cố, nếu không phải thực lực hắn mạnh mẽ, chỉ sợ lần này đã bị đánh chết tươi.

- Bẩm báo quyền đường chủ, không biết xảy ra chuyện gì... Trận pháp hạch tâm của Danh Sư đường, đột nhiên... Đột nhiên chạy!

Một Danh Sư bay tới, bờ môi run rẩy.