Mặc dù Khải Linh sư có thể khải linh vạn vật, nhưng thực lực bản thân không mạnh, đồ vật bị khải linh trong thời gian ngắn có thể hành động, một khi mất đi khống chế sẽ lần nữa biến thành phế tích.
Bởi vậy cái nghề nghiệp này, từ trước tới nay không tranh đấu với người, cực kỳ ôn hoà, sao ngày hôm nay ngay cả Danh Sư đường cũng dám xuất thủ?
Phần phật!
Trong quá trình khiếp sợ, dãy nhà vọt nhanh nhất đến trước mặt, nóc nhà to lớn bỗng nhiên đánh tới một vị Danh Sư cửu tinh.
- Ngươi...
Thấy một cái nhà muốn đánh hắn, vẻ mặt của vị Danh Sư cửu tinh này hết sức khó coi, bàn tay bỗng nhiên đẩy một cái.
Rầm!
Chưởng ấn to lớn rơi vào phía trên, trực tiếp đánh nát nửa bên, nhà sập một nửa, nhưng vẫn không nhụt chí, lần nữa đánh tới, để đối phương cả người bụi bặm.
Loại nhà này, đối phó Thánh vực tứ ngũ trọng khả năng dựa dẫm thể trọng, để cho người ta trọng thương, nhưng đối phó Danh Sư cửu tinh, kém thực sự quá nhiều.
- Đừng động thủ... đánh như vậy, tương đương với chúng ta tự tay phá hủy toàn bộ Danh Sư đường trong phạm vi mấy vạn dặm...
Nhìn thấy khói bụi mạn thiên phi vũ, Nhậm Thanh Viễn nhịn không được nữa, lên tiếng hét lớn.
Những kiến trúc này, đều là tài sản của Danh Sư đường bọn họ, coi như phá hủy, cũng không nở mày nở mặt ah! Một khi có người hỏi thăm... nói ra cũng mất mặt.
- Không đánh, nhưng bọn chúng tấn công...
Một Danh Sư cửu tinh bị một cái nhà huýt sáo quất trúng, bay ngược ra ngoài, đầu cắm ở trong phế tích, vẻ mặt đen thui.
Bọn họ có thể dừng tay, nhưng đám nhà không ngừng.
Tuy bị giới hạn lực công kích, tạm thời không giết được bọn hắn, nhưng một mực bị quất như vậy... mặt mũi Danh Sư ở đâu?
- Ta biết, những phòng ốc này nhất định có người khống chế, nếu không, không có khả năng xông lại, chỉ cần tìm được người khải linh, hoặc là người phụ trách Khải Linh sư công hội, liền có thể giải quyết!
Ánh mắt của Nhậm Thanh Viễn như điện, không ngừng nhìn bốn phía.
Những phòng ốc này bị người khải linh, như vậy thì nhất định có Khải Linh sư ở lân cận, chỉ cần tìm được người này, khống chế đối phương, nhà sẽ không còn là tai hoạ ngầm, nguy cơ tự nhiên giải trừ.
- Ở đây...
Đột nhiên Nhậm Thanh Viễn tìm đúng phương hướng, lăng không trảo một cái.
Hô!
Chưởng lực còn không có bay ra bao xa, một cái nhà nhào tới, nóc phòng to lớn giam hắn lại.
- Ngươi...
Khóe miệng Nhậm Thanh Viễn có giật, hai tay vội vàng giương lên, lực lượng toàn thân không giữ lại chút nào bạo phát.
Tê lạp!
Toàn bộ phòng xá nổ tung, xé rách thành vô số mảnh vỡ, bắn ra bốn phía.
Hô hô hô!
Lại liên tục bảy tám phòng nhỏ lao đến.
Mỗi một cái đều giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha, dùng cửa làm miệng, cửa sổ làm mắt, thỉnh thoảng ném ra hai ba bộ bàn ghế, giường chiếu, đá trên vách tường cũng cuồn cuộn trượt xuống, coi như thực lực của Nhậm Thanh Viễn mạnh mẽ, đồng thời đối mặt nhiều nhà như vậy, cũng có chút luống cuống tay chân.
- Khải Linh sư công hội, các ngươi muốn tạo phản sao?
Nhậm Thanh Viễn nhịn không được nữa, lên tiếng gào thét, thanh âm vang vọng toàn bộ Đế đô.
- Danh Sư đường chú ý sư đạo truyền thừa, tôn sư trọng đạo, có người vu cáo hãm hại thầy ta, không phân tốt xấu, liền muốn giết hắn, động thủ với hắn... Ta vì cứu sư mà đến, tuân theo lý niệm Danh Sư, truyền thừa mỹ đức mà Khổng sư lưu lại, sao biến thành tạo phản?
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, ngay sau đó liền thấy tường thành của liên minh đế quốc bay cao, một thiếu nữ ngự phong mà đứng, váy dài màu tím đón gió vũ động, như một vị tiên tử từ trên trời giáng xuống.