Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 2935: Trịnh Dương hiện thân (2)



- Là ai?

Nhậm Thanh Viễn nhíu mày:

- Là Băng Nguyên cung mới tìm được người có Thuần Âm thể, nghe nói vì tìm kiếm người này, hao tốn không biết giá lớn bao nhiêu...

- Tiêu tốn giá lớn bao nhiêu ta không biết, nhưng ta biết... Vị thiếu cung chủ này, nàng...

Vương Dĩnh chắp hai tay sau lưng, nhìn qua:

- Là sư tỷ ta!

- Sư tỷ? Ngươi ý tứ... Vị Băng Nguyên cung thiếu cung chủ này, cũng là học sinh của Trương sư?

Con ngươi của Nhậm Thanh Viễn co rụt lại, vội vàng quay đầu nhìn về phía U Nhược Tâm cách đó không xa, sắc mặt tái xanh:

- Đây là sự thật?

Thời điểm báo lên tình huống, Băng Nguyên cung không nói chuyện này.

- Vị Trương Huyền này truyền thụ qua Triệu Nhã, nhưng hắn giả mạo Dương sư, có ý định làm loạn, tiêu diệt Băng Nguyên cung, mang đi thiếu cung chủ là sự thật không thể chối cãi, lại nói... Hắn bồi dưỡng Độc sư, truyền thụ Vu Hồn chi thuật, mục đích nhất định không đơn thuần, mong Nhậm sư đừng bị người này mở miệng nghe nhìn lẫn lộn...

U Nhược Tâm vội nói.

- Mục đích không đơn thuần? Nghe nhìn lẫn lộn? Dám nói lão sư cùng sư tỷ ta như vậy, ai cho ngươi lá gan?

Phần phật!

U Nhược Tâm nói còn chưa kết thúc, đột nhiên một tiếng hét lớn từ đằng xa vang lên, ngay sau đó một thanh trường thương phá không đâm tới, trong chốc lát liền tới trước lồng ngực của nàng.

- Ah...

Con ngươi của U Nhược Tâm co rụt lại, vẻ mặt trắng bệch, vội vàng lui về phía sau.

Uy lực của một thương này, phảng phất như cắt phá không gian cùng thời gian, chưa đi tới trước mặt, lực lượng đã muốn đâm thủng người, mặc dù thực lực của U Nhược Tâm mạnh mẽ, vẫn có chút không chống lại được.

Hô hô hô!

Bàn tay không ngừng vung động, liên tục kết ra hơn trăm chưởng ấn. Một lồng ánh sáng xuất hiện ở trước mặt, giống như thủy tinh. Đây là phòng ngự mạnh nhất của nàng, Chí Âm Hàn Băng Bích!

Tạch tạch!

Trường thương bay tới cùng Chí Âm Hàn Băng Bích tiếp xúc, người sau giống như đậu phụ không kiên trì được một cái hô hấp, liền xuất hiện vết rách.

- Nhậm đường chủ cứu ta...

Biết Chí Âm Hàn Băng Bích không ngăn cản nổi, trường thương thật muốn đâm thủng, không chết cũng trọng thương, U Nhược Tâm kìm nén không được hô.

- Ngâm nga!

Không nghĩ tới chuôi trường thương bất ngờ xuất hiện kia uy lực cường đại như vậy, bàn chân của Nhậm Thanh Viễn đạp mạnh, cả người thuấn di đến trước mặt, trường kiếm trong tay nhấn tới mũi thương.

Đinh đinh đinh đinh!

Trường thương ở trên không trung liên tục vũ động, mũi thương như đầu gà luân phiên mổ tới, mỗi một kích đều rơi vào trên mũi kiếm của Nhậm Thanh Viễn, giống như lưu tinh va đập.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc!

Bàn tay Nhậm Thanh Viễn tê dại, liên tục lui về sau mấy bước, cực kỳ hoảng sợ.

Chuôi trường thương này không biết từ bao xa bay tới, đâm xuyên qua Chí Âm Hàn Băng Bích của U Nhược Tâm, còn có thể đẩy lùi hắn... người bắn ra trường thương kia rốt cục mạnh đến mức nào?

Nghi ngờ cũng không duy trì bao lâu, một thân ảnh xuất hiện ở cách đó không xa, sống lưng thẳng đứng, mang theo sắc bén đâm thủng bầu trời. Bàn tay chỉ về phía trước, nắm trường thương ở trong lòng bàn tay, ánh mắt chậm rãi nhìn qua.

- Nhậm đường chủ, ta mang lão sư của ta đi... Ngươi không có ý kiến chứ!