Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 3007: Thất Thất, thật xin lỗi (1)



Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía đồng tử trên không, biểu lộ giống như gặp quỷ.

Hộ tông đại trận của Lạc gia, vài vạn năm qua ngăn trở không biết bao nhiêu cao thủ, ngăn cản không biết bao nhiêu lần tấn công, ở trước mặt một đồng tử nho nhỏ, ngay cả một cái hô hấp cũng không chịu đựng nổi.

Đến cùng làm sao làm được?

Cái tên này, đến cùng thực lực như thế nào? Vô số cường giả đều nuốt nước bọt, khó có thể tin.

- Người này... Trước kia từng gặp chưa?

- Loại thực lực này, dựa theo tình huống bình thường, hẳn là rất nổi danh mới phải, làm sao một chút ấn tượng cũng không có?

- Ta cũng chưa từng thấy qua, đột nhiên xuất hiện...

- Đồng tử cũng cường đại như vậy, vị tiểu thư kia thì sao? Đến cùng có thân phận gì?

Vô số gia chủ Thánh Nhân quý tộc, tất cả đều kìm lòng không được lui về phía sau, sợ bị tai bay vạ gió.

Thực lực của bọn hắn, ở trong mắt người bình thường rất bất phàm, nhưng ở trước mặt loại cường giả cấp bậc này, hơi không cẩn thận sẽ bị tiện tay bóp chết, năng lực phản kháng cũng không có. Căn bản không phải một cấp bậc.

- Ngươi...

Thấy đồng tử lơ lửng trên không, trong lúc giơ tay nhấc chân liền đánh bại tất cả trưởng lão liên thủ cùng hộ tộc đại trận của gia tộc, vẻ mặt Lạc gia gia chủ lúc đỏ lúc trắng, kìm nén không được xoay người ôm quyền.

- Xin Dương sư ra tay!

Tuy Lạc gia có át chủ bài, nhưng không thể tuỳ tiện sử dụng, hiện tại Dương sư ở trước mặt, chỉ có thể gửi hi vọng ở hắn.

- Không cần Lạc gia chủ nói, ta cũng sẽ ra tay!

Dương sư nhẹ gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía hư không:

- Lúc nào đại lục xuất hiện một vị cường giả như vậy, ta thế mà cũng không biết, xem ra thật sự là già rồi...

Hô!

Tiếng nói kết thúc, Dương sư từng bước một đi lên không.

Hắn đi rất chậm, nhưng mỗi đi một bước, dưới chân sẽ bắn ra một đạo quang mang, không gian càng thêm vững chắc, giống như bị một cỗ lực lượng đặc thù khóa lại.

Đồng tử vốn không thèm để ý chút nào, nhưng nhìn thấy Dương sư đi tới, lông mày nhíu một cái:

- Ngươi là ai? Lạc gia hẳn còn không có loại cường giả này nha!

- Tại hạ Dương Huyền!

Dương sư ôm quyền.

- Danh Sư đường Dương Huyền?

Đồng tử bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó ôm quyền:

- Đây là sự tình của tiểu thư nhà chúng ta cùng Trương sư, Lạc gia, mong Dương sư không nên nhúng tay!

- Danh Sư đường có trách nhiệm bảo vệ đại lục ổn định, ngươi ở Lạc gia ra tay đánh nhau, xem anh hùng thiên hạ không ra gì, mặc dù ta cao tuổi, nhưng thân là Danh Sư, phải có trách nhiệm ngăn cản!

Dương sư cười nhạt một tiếng.

- Đã như vậy, vậy thì động thủ đi, để ta nhìn một chút, đệ nhất nhân trong truyền thuyết đến cùng có loại thực lực nào!

Lông mày đồng tử giương lên, song chưởng đan xen, tùy thời muốn ra tay, đúng lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.

- Được rồi, xuống đây đi!

Lạc Nhược Hi nhìn lại.

- Vâng!

Đồng tử không dám nói nhiều, bàn tay thu lại, lần nữa trở lại sau lưng nữ hài.

Dường như trong lòng Dương sư còn có kiêng kị, thấy đối phương dừng tay, cũng không nói thêm lời.

- Trương Huyền, chúng ta đi thôi!

Lạc Nhược Hi hừ nhẹ một tiếng, cũng không thấy có bất kỳ động tác, Trương Huyền cảm thấy toàn thân buông lỏng, áp bức ở trên người lập tức tiêu tán.

Thấy đồng tử cũng không đả thương người, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, nhẹ gật đầu, xoay người nhìn về phía nữ hài cách đó không xa, ánh mắt lại có chút mê man.

Trong lòng Trương Huyền tê rần, nhịn không được nữa đi tới trước mặt.

- Thất Thất... Thật xin lỗi!

Hắn là thật có lỗi với cô gái này.

Hai nhà Trương, Lạc thông gia, huyên náo lớn như thế, vô số gia tộc đích thân đến, kết quả mình xoay người rời đi, đối với đối phương mà nói, tuyệt đối là tổn thương cực lớn.

- Vì cái gì?

Lạc Thất Thất không ngừng run rẩy, dường như đến bây giờ còn không dám tin tưởng.

Trong mắt người ngoài, nàng là siêu cấp thiên tài thiên phú có một không hai, phá vỡ vô số ghi chép, nhưng người chân chính nhận biết nàng mới biết, chỉ là tiểu nữ hài không có cảm giác an toàn gì, tâm tư đơn thuần.

Nguyên nhân chính là như vậy, Lạc Huyền Thanh mới mỗi giờ mỗi khắc bảo vệ, sợ nàng chịu thiệt, hoặc bị người khác lừa.

- Ta...

Trương Huyền không biết trả lời như thế nào.

Hắn không muốn thương tổn đối phương, cho nên đối với nàng thổ lộ, chưa hề chính diện trả lời... Vốn cho rằng, thế giới hai người khác biệt, nằm mơ cũng không ngờ tới, sẽ là loại kết cục này.