Giọng của thiếu nữ vang dội, khiến cho không ít người chú ý. Nghe được người sắp giảng bài xuất hiện, mọi người đồng loạt nhường ra một lối đi.
- Hắn... hắn... chính là Trương lão sư?
Nhìn thấy được người thanh niên bị mình “giáo huấn”, đi từng bước một về phía đài so đấu, khóe miệng Lưu Huân điên cuồng co giật.
Không nói Trương lão sư gần hai mươi tuổi sao?
Thế nào thấy còn trẻ như vậy...
Mấu chốt nhất chính là, buổi giảng bài công khai lớn như vậy, trường hợp lớn như vậy, tốt xấu gì x mặc nghiêm trang một chút. Toàn thân mặc trang phục hàng ngày, toàn thân từ trên xuống dưới thậm chí không giá trị một kim tệ...
Cũng quá tùy ý!
Nghĩ đến mình không ngờ nói hắn chen ngang, Lưu Huân cảm thấy sắp muốn khóc.
Nếu như hắn không chen ngang tiến vào trong... Đám người mình qua nghe giảng bài cái gì? Uống gió tây bắc sao?
Chỉ có điều, hắn cũng không rầu rĩ quá lâu lại ngừng lại, bởi vì... Đài so đấu trung gian Trương lão sư giảng bài bắt đầu.
Âm thanh thông qua chân khí truyền ra, tuy trong sân rộng có mấy vạn người, mỗi một tiếng lại giống như vang lên ở bên tai, rõ ràng đến cực điểm.
Vừa mới bắt đầu Lưu Huân còn không để ý. Dù sao ba năm qua hắn vẫn nghe danh sư giảng bài, sớm thành thói quen. Chỉ có điều, thời gian không lâu, sắc mặt hắn lại đỏ lên, trong mắt có ánh sáng lóe lên, giống như uống rượu tiên.
Trên đài, vị Trương lão sư này tuy rằng chỉ giảng giải vè Tụ Tức cảnh, Đan Điền cảnh cơ sở nhất, nhưng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, ngôn ngữ nhắm thẳng vào chân ý tu luyện. Nghe được lời của hắn, chân khí trong cơ thể sẽ tự nhiên bị dẫn động, không nhịn được dựa theo chỉ thị vận chuyển.
Vận chuyển một lát, lại sẽ phát hiện toàn thân thư thái. Tu vi trước đó khó có thể tiến bước, không ngờ thong thả tăng thêm một chút.
Mặc dù chỉ là một chút một, lại tương đương với khổ công chừng mấy ngày.
Chỉ nghe kiến thức cơ sở, là có thể tăng thêm tu vi...
Không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không thể tin được. Cho dù lão sư hắn giảng bài, cũng làm không được điểm ấy.
Trong lòng hắn chấn động, không tự chủ được nhìn về phía những người khác. Lúc này hắn mới phát hiện, gần như tất cả mọi người như mê như say chìm đắm ở trong bài giảng. Nhất là những người chỉ có tu vi u Tụ Tức cảnh như Ngọc nhi, theo lời của hắn vận chuyển nội tức, dẫn tới linh khí cuồn cuộn đến. Mỗi người đều có tiến bước cực lớn.
Cũng không thiếu người đạt được điểm cực hạn, đều đột phá.
- Chẳng lẽ là... sư ngôn thiên bẩm trong truyền thuyết?
Đồng tử Lưu Huân co lại, nắm đấm đột nhiên xiết chặt.
Trong truyền thuyết, một ít danh sư cấp cao tinh, nội dung giảng giải phù hợp với chân ý tu luyện căn bản nhất, sẽ hình thành một khí tức đặc biệt. Ở trong khí tức này, người học tập sẽ không nhịn được dựa theo tiếng nói của hắn vận chuyển nội tức, do đó trong lúc vô tình tiến bước.
Chuyện này, hắn từng nghe lão sư nói qua một lần. Đáng tiếc, cho dù là hắn, cũng chưa bao giờ thành công qua.
Có người nói cho dù danh sư tam tinh, tứ tinh muốn làm được, đều rất khó khăn. Một lão sư sao kim chưa đủ hai mươi tuổi lại làm được?
Điều này...
Ta không nhìn nhầm!
- Không sai, chính là sư ngôn thiên bẩm. Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu đơn giản nhất, lại là sự thật.
Hắn không thể tin được. Lưu Lăng đứng ở trong đám người trên cùng lại đột nhiên đứng phắt dậy, đồng tử co lại. Chòm râu trắng như tuyết của hắn không ngừng run rẩy.
- Sư ngôn thiên bẩm không phải là năng lực đặc biệt của danh sư sao? Xuất hiện trong loại tình huống này, phải thỏa mãn hai điều kiện. Đầu tiên, nội dung giảng giải nhắm thẳng vào chân ý của tu luyện, không có chút sai lầm nào! Thứ hai, người giảng bài phải nắm giữ Minh Lý cảnh tâm phẳng lặng như mặt nước, đồng thời đạt được ngoài mức độ 3!
Trang sư cũng há hốc miệng.
Sư ngôn thiên bẩm không giống với sâu độc trong võ kỹ, không phải dùng ngôn ngữ mê hoặc người đi tu luyện, mà là ngôn ngữ cứ tự nhiên phù hợp với chân ý của đại đạo, dẫn động lực lượng vô hình trong thiên địa.
Sở dĩ danh sư khiến người ta kính trọng, chủ yếu nhất chính là loại năng lực này.
Nói là làm ngay, lời nói ra thành quy tắc.
Muốn dẫn ra sư ngôn thiên bẩm, cho dù người giảng bài biết chân ý tu luyện cũng vô dụng, còn cần phối hợp với mức độ tâm cảnh Minh Lý cảnh. Không đạt đến 3, không có khả năng khiến cho nhiều người như mê như say.
- Lẽ nào... Hắn đã đột phá tâm phẳng lặng như mặt nước, đồng thời... đạt đến 3?
Trịnh Phi cũng mở to hai mắt nhìn, có chút choáng váng.
Hôm qua mới nói với hắn chuyện tâm cảnh, người này một chữ cũng không biết. Kết quả... đảo mắt đã đột phá, còn đạt đến ngoài 3...
Tuy rằng tiêu chuẩn sát hạch danh sư là mức độ 3, nhưng không phải tất cả mọi người vừa đột phá, lại có loại cấp bậc như vậy.
Giống như mấy người bọn họ, thời gian trước đây đột phá, cũng là khoảng 1.5. Sau khi đi theo phía sau danh sư, tu luyện không biết bao lâu, bọn họ mới thong thả thăng cấp, nắm giữ tư cách sát hạch.
Người này thì hay rồi, nổ trời mới biếtm ngày hôm nay đã đột phá...
Có cần nhanh như vậy hay không?
Người khác đột phá xoắn xuýt giống như giết người. Ngươi thì hay rồi, đơn giản giống như ăn cơm uống nước...
- Tâm cảnh đạt đến 3, lại có năng lực thư họa sư và luyện đan sư. Xem ra vị sư huynh này của chúng ta đã có đầy đủ tư cách sát hạch danh sư!
Lưu Lăng đầy kích động.
Trước đó còn đang suy nghĩ, cho dù Trương Huyền có thể sát hạch, cũng cần tốn không ít thời gian. Dù sao, tâm cảnh cần thời gian tích tụ và rèn luyện. Dù thế nào hắn cũng không ngờ, mới một đêm không gặp, người này không chỉ đột phá tâm phẳng lặng như mặt nước, còn làm cho mức độ đạt tới ngoài 3.