Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 33: Ra vẻ hào phóng



- Thượng công tử, ngài đã đến rồi à, mời ngài vào!

Hai người một thú còn chưa đi vào quán rượu, đã có một người trung niên chạy ra tươi cười tiếp đón.

Đây là người quản lý của Hồng Thiên lâu - Ngô Sầu!

- Dẫn chúng ta đến chỗ nào yên tĩnh một chút. Ta với Tào lão sư Hùng muốn cùng nhau trò chuyện, uống rượu một trận thỏa thích. Thượng Bân nói.

- Mời hai vị đi bên này!

Ngô Sầu nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi đúng theo yêu cầu của Thượng Bân.

- Thượng Bân này, mỗi lần ta đến đây, quản lý Ngô đều có thái độ rất hờ hững, lạnh lùng, sao lần này lại...

Tào Hùng nhịn không được hỏi.

Mặc dù Hồng Thiên lâu chỉ là một quán rượu thế nhưng nghe nói thế lực sau lưng nó rất lớn. Nếu không thì làm sao nó có thể được mở ở trong học viện Hồng Thiên, lại còn xây dựng với quy mô lớn như vậy.

Lúc trước khi hắn tới đây ăn cơm, quản lý Ngô này chưa bao giờ để ý đến hắn. Nhưng bây giờ lại cúi đầu, khom lưng, thái độ cung kính, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

- Hồi trước học viện chúng ta có một vị Hồng Hạo trưởng lão, ngươi đã từng nghe nói qua chưa?

Thượng Bân hỏi.

Tào Hùng gật đầu.

Học viện Hồng Thiên này chính là do vị tiền bối tên Hồng Thiên lập nên. Sau khi ông ấy chết, những hậu bối đời sau vẫn tiếp tục giữ gìn và phát huy nó. Vì vậy mà những vị trưởng lão họ Hồng trong học viện đều rất nổi tiếng và được mọi người kính trọng.

Vị Hồng Hạo trưởng lão này hắn đã từng nghe nói qua. Thực lực hắn ta rất cao, nghe nói còn từng tranh giành chức viện trưởng. Chỉ có điều về sau không biết vì nguyên nhân gì mà hắn đột nhiên từ bỏ chức viện trưởng, sau này không còn nghe ai nhắc đến hắn nữa.

- Sau khi từ bỏ chức vị viện trưởng, hắn ta đã mở quán rượu này. Gia gia ta từng là bạn thân của hắn, vì vậy mỗi lần ta đến đây, quản lý Ngô đều sẽ tiếp đãi rất nhiệt tình và chu đáo.

Thượng Bân đắc ý nói.

- Thì ra là thế!

Tào Hùng gật đầu.

Hèn chi Hồng Thiên lâu lại có quy mô lớn như vậy, hóa ra nó là quán rượu do Hồng Hạo trưởng lão mở.

Quán rượu lớn như vậy, lại được người quản lý tiệm tự mình ra tiếp đãi, đây đúng là chuyện rất vinh hạnh.

- Hả?

Đang hưởng thụ đãi ngộ chưa bao giờ có này, Tào Hùng bất chợt ngưng cười, vẻ mặt khó chịu.

- Sao vậy?

Thượng Bân nghi ngờ nhìn Tào Hùng.

- Người ngồi đằng kia hình như là Trương Huyền thì phải, hắn có tư cách gì mà đến đây ăn cơm chứ?

Tào Hùng vừa nói vừa chỉ về phía trước.

- Trương Huyền?

Thượng Bân quay đầu lại. Nhìn thấy Trương Huyền và người đang ngồi chung bàn với hắn, Thượng Bân giật mình, vẻ mặt tức giận:

- Tại sao nàng ấy lại có thể ngồi chung bàn với cái tên vô dụng kia chứ? Ta đã từng mời nàng ấy đi ăn rất nhiều lần nhưng nàng ấy vẫn luôn từ chối, vậy mà bây giờ lại có thể cùng ngồi ăn với người khác! Thật đáng ghét!

Hắn chính là cháu trai của trưởng lão, là lão sư giỏi của trường, là cường giả tầng năm - Đỉnh Lực cảnh. Hắn đã từng mời Thẩm Bích Như đi ăn nhiều lần nhưng đối phương chưa từng đồng ý lần nào, hắn cứ tưởng đó là do nàng ấy chưa từng nhận lời đi ăn với bất kỳ ai, thế nhưng có nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được, giờ đây nàng ấy lại có thể ngồi ăn cơm với cái tên lão sư nổi tiếng là vô dụng nhất trường kia.

Hắn tức đến nỗi suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ luôn được.

Thượng Bân giận dữ vỗ bàn một cái, sau đó đứng dậy tính đi đến chỗ Trương Huyền để chất vấn Thẩm Bích Như nhưng vừa nghĩ đến thái độ của nàng, hắn liền lập tức tiu nghỉu ngồi xuống.

Nàng ấy ghét nhất là bị người khác làm phiền. Nếu bây giờ hắn chạy đến chất vấn, chắc chắn sẽ khiến nàng ấy nổi giận. Khi đó muốn theo đuổi tiếp sẽ rất khó.

- Thượng Bân, ngươi khoan nóng giận đã, ta có cách này có thể giúp Thẩm lão sư nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Trương Huyền! Hơn nữa còn có thể phô trương được sự mạnh mẽ, oai phong của Thượng Bân ngươi.

Tào Hùng là một người gian xảo, nhìn thấy tình huống như vậy, hắn vội chớp mắt cười nói.

- Cách gì vậy?

- Trương Huyền chắc chắn đã phải buông rất nhiều lời nịnh nọt để có thể mời Thẩm lão sư đi ăn cơm với hắn! Nhưng một lão sư cấp thấp như hắn thì tiền lương nhận được có đáng bao nhiêu chứ? Đến lúc thanh toán, chúng ta chỉ cần làm một vài việc nhỏ, khiến hắn không đủ tiền để trả. Trong lúc hắn đang mất mặt xấu hổ thì ngươi sẽ đi qua đó để làm anh hùng cứu mỹ nhân... Như vậy Thẩm lão sư sẽ đổi thái độ thân thiện hơn với ngươi, thậm chí còn có thể đem lòng yêu mến ngươi...

Tào Hùng nói ra kế hoạch của mình.

- Được, cứ làm như vậy đi.

Ánh mắt Thượng Bân sáng lên, hắn hài lòng gật đầu.

Vừa có thể khiến đối thủ mất mặt, vừa có thể nâng cao giá trị bản thân. Kế hoạch này thật quá hoàn hảo!

Xem ra Tào Hùng không chỉ dạy học giỏi mà còn là một người rất thông minh và nhiều mưu kế. Có lẽ về sau nên bồi dưỡng thật tốt cho hắn mới được...

...................

Trương Huyền cũng không biết có người đang tính hãm hại mình. Hiện tại hắn chỉ chăm chú thưởng thức những món ngon trên bàn, lại còn liên tục gật đầu thỏa mãn.

Mặc dù những món ở đây không ngon bằng những món trên Trái đất làm. Nhưng thế giới này có linh khí dồi dào, nguyên liệu nấu ăn cũng mới mẻ, khẩu vị mới lạ khiến hắn rất thích.

Cả một bàn đầy rượu thịt nhanh chóng bị ăn hết bảy, tám phần. Đa số đồ ăn đều rơi vào bụng Trương Huyền, còn Thẩm Bích Như ăn không nhiều, mỗi món nàng chỉ ăn một chút ít.

Thấy cái tên khó ưa kia vào đây chỉ biết ăn, ngay cả nàng hắn cũng không thèm để ý đến, Thẩm Bích Như tức giận vô cùng.

Lúc mới đầu nàng cứ nghĩ đối phương đang giả vờ, mục đích là để hấp dẫn sự chú ý của mình. Nhưng giờ phút này cô đã xác định được, hắn thật sự không coi nàng ra gì cả...

Từ trước đến nay, dù là những lão sư thiên tài nổi tiếng đi nữa, khi nhìn thấy nàng cũng đều cố gắng hết sức để lấy lòng, nịnh nọt. Vậy mà cái tên Trương Huyền khó ưa kia thì ngược lại, rõ ràng chỉ là một lão sư đứng chót trường, lại dám không để ý đến nàng. Thẩm Bích Như giận dữ cắn chặt răng, nàng rất muốn xông tới đá Trương Huyền mấy đá cho hả giận.

Càng nghĩ càng tức giận, Thẩm Bích Như biết nếu bây giờ còn ngồi đây cùng ăn với Trương Huyền nữa, chắc chắn sẽ bị hắn làm tức chết, thế nên liền quay người khẽ kêu:

- Tính tiền đi!

- Tất cả là 1.280 đồng tiền vàng.

Một người phục vụ đi tới nói.

- 1.280?

Thẩm Bích Như sững sờ, nàng giật mình hỏi:

- Sao lại đắt như vậy?

Mặc dù là một lão sư giỏi nhưng tiền lương một tháng cũng chỉ mới có 1.000 đồng tiền vàng, vậy mà chỉ vì ăn có một bữa cơm đã tiêu hết một tháng lương rồi sao?

Tại sao lại đắt như vậy chứ?

Lúc chọn món nàng cũng có tính sơ qua, tiền ăn còn chưa tới 100, sao bây giờ lại lên tới tận 1.000?

- Thật xin lỗi, chỉ một bình rượu này thôi đã có giá là 1.200 đồng tiền vàng rồi.

Người phục vụ nói.

Vừa rồi lúc hai người ăn cơm có một người phục vụ đến hỏi bọn họ có muốn uống rượu hay không. Thẩm Bích Như nghĩ uống chút rượu cũng không sao nên đã gật đầu đồng ý, thật không ngờ nó lại đắt đến như vậy.

- Bình rượu này là do các ngươi đem tới, chúng ta cũng không biết giá...

Thẩm Bích Như khó chịu nói.

Có ngốc đến cỡ nào nàng cũng hiểu, mình đã bị người ta lừa rồi.

- Nếu không biết giá thì có thể hỏi chúng ta trước nhưng ngươi lại không hỏi, khiến chúng ta nghĩ là ngươi đã biết giá rồi, vì vậy cũng không dám nhiều lời thêm nữa.

Người phục vụ lạnh lùng nói.

- Hừ!

Thấy thái độ đối phương như vậy, Thẩm Bích Như biết có nói thêm gì nữa cũng vô dụng. Nếu làm lớn chuyện ngược lại sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của mình. Do đó nàng cũng không nhiều lời nữa mà mở túi tiền ra thanh toán. Thế nhưng khi nhìn thấy số tiền còn lại trong túi mình, Thẩm Bích Như xấu hổ nói:

- Hôm nay ta không có mang nhiều tiền như vậy, hay ngươi ghi giấy nợ cho ta trước, đợi ta trở về rồi sẽ kêu người đem tiền đến trả...

Hôm nay nàng chỉ định đến Tàng Thư các để đọc sách nên không mang theo nhiều tiền. Ai dè sau đó lại gặp tên Trương Huyền, nhờ hắn giải đáp vài vấn đề, bị hắn làm khiếp sợ nên đã quên mất chuyện đó. Lúc này cô mới nhớ tới, số tiền đem theo cũng chỉ có 100 đồng tiền vàng, còn thiếu rất nhiều tiền nữa mới đủ 1.000.

Mời người ta đi ăn cơm, lại không có đủ tiền trả...

Nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, nếu ở đây mà có một cái hố, cô nhất định sẽ nhảy xuống đó để trốn cho đỡ mất mặt.

- Không có tiền trả thì đừng bày đặt chọn món cao sang. Nếu đã chọn món thì phải trả tiền, ở đây đừng nghĩ đến chuyện được ăn cơm chùa!

Người phục vụ khẽ gằn giọng.

- Ngươi...

Thẩm Bích Như tức giận đỏ bừng mặt.

- Ở đây có chuyện gì vậy?

Một tiếng la lớn chợt vang lên, cùng lúc đó Thượng Bân dẫn theo Bạo Thiên Sư và Tào Hùng nhanh chóng đi tới.

Hắn mặc một chiếc áo bào màu trắng, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu bước tới, vẻ mặt cao ngạo nhìn những người trước mặt. Nếu đổi lại là trước kia, với khí chất này và ngoại hình của hắn, kết hợp với con Bạo Thiên Sư đang đi theo phía sau lưng hắn, hoàn toàn có thể gọi hắn là một công tử ngọc thụ lâm phong (1) nhưng mà bây giờ với gương mặt sưng đỏ, hai mắt bầm tím như gấu trúc, từ xa nhìn lại chỉ khiến cho người ta có cảm giác thật buồn cười.

Nhưng mà Thượng Bân lại không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy bây giờ mình rất oai phong. Khi đi tới trước mặt Thẩm Bích Như rồi, hắn mới giả vờ kinh ngạc hỏi:

- Cô Thẩm, thật trùng hợp, cô cũng ở đây à?

Quay đầu nhìn người phục vụ, hắn hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra vậy? Cứ cãi nhau ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa?

- Hóa ra là Thượng Bân thiếu gia!

Người phục vụ giật mình, không còn dám có thái độ hung dữ như lúc trước nữa mà ngược lại cẩn thận đáp:

- Dạ, là như vầy, bọn họ ăn xong liền bảo không đủ tiền thanh toán...

- Không có tiền thanh toán?

Thượng Bân lắc đầu, giả vờ thất vọng nhìn Trương Huyền.

- Trương lão sư à, ngươi cũng thật là, nếu không có tiền thì cũng đừng bày đặt hào phóng đi mời người ta ăn cơm chung làm gì. Đối với lão sư đứng chót trường như ngươi thì có lẽ đã quen với mấy chuyện mất mặt thế này, thế nhưng để cô Thẩm phải chịu mất mặt chung với ngươi, cái này cũng quá đáng rồi đó.

- ...

Thấy cái tên kia cứ bày ra bộ dáng tự cho mình là đúng, Trương Huyền ngạc nhiên một chút sau đó quay đầu nhìn Thẩm Bích Như nói:

- Ồ, hình như hắn đang nói ngươi kìa. Nếu không có tiền cũng đừng giả bộ hào phóng, lần này bị mất mặt rồi...

- Ngươi...

Nghe Thượng Bân nói, Thẩm Bích Như đã tức giận rồi, vậy mà Trương Huyền còn lặp lại thêm lần nữa, khiến cô tức đến sắp phát điên. Thẩm Bích Như hung dữ ngẩng đầu nhìn về phía cái người đang vô cùng đắc ý kia. Bây giờ Thượng Bân đang rất vui vẻ vì nghĩ mình sắp theo đuổi mỹ nữ thành công, thế nhưng hắn thật không ngờ lại nghe được tiếng Thẩm Bích Như giận dữ hét:

- Thượng Bân, ngươi nói ai giả bộ hào phóng hả?

(1) Ngọc thụ lâm phong: Điển trai, có khí chất thanh cao.