Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 57: Nhẫn trữ vật (1)



- Muốn chạy cũng không dễ thế đâu!

Tên ôn dịch này vây công mình, còn muốn mình quỳ xuống, bồi thường tiền, đương nhiên không thể dễ dàng buông tha, hắn thuần thục giải quyết mấy tên “cò” võ giả ngũ trọng Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, lao người đuổi theo “Mặc Dương đại sư”.

Lực lượng thân thể tăng nhiều, toàn thân Trương Huyền giống như con ếch xanh, mỗi một lần bàn chân chạm đất đều nhảy xa mấy chục mét, mặc dù không có võ kỹ khinh thân nhưng lại giống như chim đại bàng, tốc độ cực nhanh.

Chửi thề một tiếng!

“Mặc Dương đại sư” đang ở phi nước đại chạy trốn quay đầu nhìn thấy đối phương giống như tiên nhân đang đuổi theo rất nhanh, hắn sợ hãi suýt nữa nghẹt thở mà chết.

Vốn cho rằng Trương Huyền chỉ là một con cừu non, tiện tay là có thể bóp chết, có thể tùy ý lăng nhục, nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân mình đụng phải một con hùng sư.

Sớm biết Trương Huyền mạnh như vậy, đánh chết gã cũng không tới đây!

Thằng nhãi này trẻ tuổi như vậy, cho dù tu hành từ trong bụng mẹ cũng không thể tiến bộ nhanh thế...

Lòng “Mặc Dương đại sư” nội thương vô hạn, thậm chí muốn tự tử.

Lúc gạt người tại cửa hàng, nếu như hắn không miệng tiện chọn trúng tên ôn dịch này, đối phương cũng sẽ không vạch trần hành vi của hắn, có thể lừa tiền còn được người ta đưa tiễn, bị vạch trần âm mưu, xám xịt chạy trốn không nói, tại sao hắn còn có tâm tư nhất định phải báo thù. Lần này tốt rồi, không thể báo thù, ngược lại còn bị người ta đuổi theo như ma, giờ phải làm sao...

Thực sự không tìm đường chết sẽ không phải chết, ôi tim của ta...

Bản thân Trương Huyền chỉ mới mười chín tuổi, sau khi tu luyện xong Thiên Đạo Thần Công, Thiên Đạo Kim Thân, thân thể đạt được chân khí uẩn dưỡng, tẩy cân phạt tủy, thoát thai hoán cốt (2) nên càng trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ mới mười bảy mười tám tuổi.

Bằng chừng ấy tuổi, dựa theo thường thức, có thể trở thành võ giả nhất trọng, nhị trọng đã không tồi, kết quả vừa ra tay, tất cả mọi người không phải đối thủ, không chạy mới là lạ.

- Dừng lại cho ta!

Trong lòng hối hận không đến một giây, ngay sau đó nghe được một giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng.

Ầm!

Còn chưa kịp quay người công kích, hậu tâm tê rần, lảo đảo ngã nhào xuống bãi cát, khuôn mặt giống như cây cuốc cày qua mặt đất, một rãnh sâu xuất hiện trên cát.

- Mặt của ta...

“Mặc Dương đại sư”khóc không ra nước mắt.

Không cần nhìn cũng biết, xem như khuôn mặt của hắn đã bị phế.

Răng rắc!

Không có thời gian cho hắn cảm thấy khổ sở, một bàn chân giẫm lên đầu hắn.

- Muốn giết ta thì phải nghĩ tới kết quả này...

Trương Huyền giẫm lên đầu đối phương, vẻ mặt lãnh đạm.

Mặc dù kiếp trước hắn chỉ là nhân viên quản lý thư viện bình thường, nhưng nếu đã dung nhập vào thế giới này liền biết quả đấm lớn mới là đạo lý.

Nếu hôm nay thực lực của mình không mạnh, hắn chắc chắn đã chết.

- Đừng giết ta, chỉ cần đại nhân không giết ta, ta nguyện ý giao tất cả của cải tích lũy trong những năm qua cho đại nhân...

Cảm nhận được bàn chân đối phương đạp lên đầu mình, một cước đơn giản liền có thể bị giết chết, “Mặc Dương đại sư” sợ hãi không ngừng run rẩy.

So sánh giữa tiền tài và tính mạng, cái sau quan trọng hơn nhiều.

- Ồ? Lấy ra cho ta xem có đủ mua cái mạng của ngươi hay không!

Trương Huyền thản nhiên nói.

- Đúng, đúng!

Nghe được khẩu khí đối phương có thể thương lượng, “Mặc Dương đại sư” vội vàng run run gỡ chiếc nhẫn trong tay xuống, đưa tới:

- Đồ vật đều ở bên trong, xin…đại nhân xem qua!

- Bên trong?

Trương Huyền cau mày.

Một chiếc nhẫn có thể chứa cái gì?

Nhưng mình là “Cao nhân”, đương nhiên không có khả năng hỏi thăm đối phương, tinh thần hơi động, một quyển sách xuất hiện trong đầu.

- Nhẫn trữ vật cấp thấp, bên trong có không gian ba mét vuông, khuyết điểm: Thủ pháp luyện chế quá yếu...Trên quyển sách ghi chép tỉ mỉ về chiếc nhẫn này.

- Nhẫn trữ vậtNhẫn Trữ vật?

Không có nghĩ tới tên lừa gạt này lại có đồ tốt như thế, lần này xem như kiếm lợi lớn!

Thời điểm đọc sách trong Tàng Thư Các của thư viện, hắn được biết trên thế giới này có pháp bảo gọi là nhẫn trữ vật, vốn cho rằng cách mình rất xa xôi, không có nghĩ tới tên này lại có!

Mặc dù chỉ là nhẫn trữ vật cấp thấp, dựa theo giá cả cũng không dưới năm mươi vạn kim tệ.

Ngay cả trưởng lão trong học viện chưa hẳn có thể mua được.

Một tên giang hồ lừa gạt có thể có thứ này, hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng nghĩ lại cũng giật mình, nếu như không có thứ này, tiền tài lừa gạt được chứa ở nơi nào? Nếu vẫn cõng theo trên lưng, khẳng định đã sớm bị phát hiện và chém giết.

Xem ra vì mua sắm thứ này, tên ôn này nhất định tốn hao không nhỏ.

Quả nhiên, nhìn đối phương giao thứ này ra, trên mặt mang theo đau lòng khôn xiết.

Dựa theo thư tịch lúc trước ghi chép về nhẫn trữ vật, hắn nhỏ một giọt máu tươi vào chiếc nhẫn.

Ông!

Tinh thần khẽ động, một không gian ba mét vuông xuất hiện trong đầu, bên trong chất đầy kim tệ, có hơn mười vạn.

Tên ôn này làm người không được tốt lắm, của cải tích lũy được lại không ít.

- Đại nhân, ngươi đã thu được đồ vật, tạm tha ta một mạng...

Thấy thiếu niên luyện hóa giới chỉ, “Mặc Dương đại sư” cuống cuồng nói.

- Thả ngươi? Cũng không phải là không thể được, chỉ cần ngươi giao những kim phiếu giấu trong người ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Trương Huyền cười khanh khách nhìn sang.

- Ngươi... Ngươi...

Con ngươi co rụt lại, “Mặc Dương đại sư” cảm thấy khó tin giống như gặp quỷ.

Thỏ khôn có ba hang, hắn là kẻ lừa đảo, nếu đi lừa gạt khẳng định cũng sớm nghĩ kỹ tình cảnh bị bắt, vừa rồi lúc trốn đi, vì phòng ngừa bị bắt, hắn lặng lẽ giấu kim phiếu trên người của mình, chính vì vậy mới thoải mái giao nhẫn trữ vật ra, mục đích chính là vì tê liệt đối phương, tránh bị soát người.

Chỉ cần thoát được lần này, cho dù mất đi nhẫn trữ vật và một chút kim tệ, dựa vào kim phiếu trong tay vẫn có thể làm phú ông không buồn không lo, đông sơn tái khởi!

Vốn gã cho rằng mình rất cẩn thận, có nằm mơ cũng không nghĩ ra tiểu tử tuổi ranh kia đã biết từ lâu.

Hắn... Làm sao biết được?

Cho dù thực lực mạnh cũng không thể nhìn thấu quần áo, phát hiện kim phiếu gã giấu trong người!

- Soạt!

Không muốn thừa hơi, tay Trương Huyền vồ lấy, hắn xé quần áo đối phương, quả nhiên bên trong có mười mấy tấm kim phiếu, mỗi một tấm có mệnh giá mười vạn, cộng lại có hơn trăm vạn!

- Đúng là thu hoạch lớn...

Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, tâm tình Trương Huyền thật tốt, hai mắt tỏa sáng.

- Tiền của ta đều cho ngươi, lần này thả ta đi đi...

Thấy đối phương biết cả tiền mình giấu ở nơi nào, “Mặc Dương đại sư” như cha mẹ chết, đã không còn hăng hái như trước, cũng sắp khóc thành tiếng.

- Ha ha, Dương Mặc, học đồ giám bảo (3), nghề nghiệp lừa đảo tại Lưu Chu vương quốc, thường lấy danh giám bảo sư, lừa tiền lừa sắc, tinh thông võ kỹ Hoặc Âm Thuật, lời nói có thể mê hoặc nhân tâm, làm cho người ta tin phục một cách tự nhiên...

Trương Huyền không lấy chân ra, cười khanh khách nói ra những giới thiệu về vị “Đại sư” này được ghi trong sách.

- Ngươi... Ngươi... Làm sao biết, rốt cuộc ngươi là ai?

Hai mắt “Mặc Dương đại sư” Dương Mặc co rụt lại, toàn thân run rẩy, mặt mũi đầy hoảng sợ.

(1) nhẫn trữ vật: chiếc nhẫn có thể chứa được đồ vật

(2) tẩy cân phạt tủy, thoát thai hoán cốt: rửa sạch gân cốt, thay da đổi thịt.

(3) giám bảo: giám định những đồ vật quý giá.