Hắn là ai? Gia chủ gia tộc đệ nhất thế gia của Thiên Vũ vương quốc, trận pháp sư tam tinh, cường giả nửa bước Chí Tôn, trong mười ba vương quốc, bất kỳ kẻ nào nhìn thấy, đều phải cung kính hành lễ, không dám thở mạnh!
Vị này thì hay rồi. Không chỉ đánh con, trưởng lão của hắn, còn chạy tới tính sổ, đòi ông đạo...
Trời ạ!
Cho dù tính sổ cũng ta tìm ngươi tính sổ, ngươi đi tìm mà tính cái lông?
Họ Liễu, lão tử với ngươi còn chưa xong đâu!
Thật sự cho rằng Lâm gia chúng ta là thành trái hồng mềm, tùy tiện nắm bóp sao?
Nói cho ngươi biết, Lâm gia chúng ta hiện nay, cũng chưa từng sợ ai!
Nếu muốn tìm cái chết, ta sẽ thanh toàn cho ngươi..
Lâm Nhược Thiên tức giận tới mức sắc mặt tái xanh, đang muốn đi ra ngoài gặp Liễu Trình, xem hắn rốt cuộc có chỗ dựa gì, liền nghe phía ngoài một âm thanh truyền khắp vương thành vang lên.
- Lâm gia chủ, thở dốc, nhanh lăn ra đây xin lỗi, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Mang theo sự phẫn nộ, giọng nói giống như sấm sét nổ vang trên đất bằng.
- Ta nhổ vào!
- Ai vậy? Dám ở Lâm gia tranh cãi ầm ĩ, điên rồi sao?
- Đối với Lâm gia không khách khí... Chuyện gì xảy ra?
Giọng nói vang vọng bốn phía xung quanh, khiến hco tất cả mọi người khiếp sợ ngây người.
Ngang nhiên khiêu khích Lâm gia?
Ai gan to như vậy?
- Mặt cũng quá lớn!
- Không khách khí đối với chúng ta? Cũng không sợ mạnh miệng đau đầu lưỡi!
- Đâm đầu vào chỗ chết...
Bên ngoài ồn ào náo động, đại sảnh Lâm gia ồ lên một mảnh. Bên trong gian phòng, tất cả trưởng lão mỗi một người đều đỏ mắt, sắp xỉu vì tức.
Từ khi Lâm gia quật khởi, có khi nào có người dám tới cửa lớn giọng mắng như vậy?
Một y sư nho nhỏ, lá gan quá lớn!
- Đáng giận! Các vị trưởng lão, theo ta ra ngoài giết kẻ không biết trời cao đất rộng này!
Gầm lên một tiếng phẫn nộ, Lâm Nhược Thiên đi nhanh đi ra ngoài. Còn chưa đi xa, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía đại dược vương và Liêu Huân điện chủ.
- Liêu điện chủ, đại dược vương... có khả năng thật sự có chuyện phải làm phiền hai vị!
- Sao?
Hai người nhìn qua.
- Khuyển tử và công tử Quý gia đều bị học sinh của Liễu Trình này đánh cho bản thân bị thương, trúng kịch độc. Cho nên, ta nghi ngờ, người học sinh này của hắn có thể là độc sư! Đối mặt với độc sư... Cho dù ta là nửa bước Chí Tôn, cũng rất khó đối phó. Hi vọng điện chủ có thể ra tay!
- Độc sư? Nếu như là vậy, ta khẳng định biết. Chắc hẳn chỉ là một kẻ không biết từ nơi nào học độc thuật mèo ba chân mà thôi!
Liêu điện chủ gật đầu, bàn tay vẫy vây, không lưu tâm:
- Cũng được! Loại kiến hôi nhỏ, này giao cho ta là được, không tính là gì cả!
Nếu quả thật là độc sư, làm điện chủ của Độc Điện, khẳng định nhận ra!
Chưa từng nghe qua, vậy đã nói rõ, không đáng kể tới chút nào.
Hắn lo lắng nhất cũng không phải là Liễu Trình kia, mà là vị học sinh sử dụng độc này. Độc trên người Lâm Lang, ngay cả Mộc Hoành y sư cũng không giải quyết được, đủ thấy đáng sợ! Hắn đối với độc một chữ cũng không biết. Nếu như thật sự gặp phải, khẳng định phiền phức vô cùng!
Hiện tại điện chủ của Độc Điện nguyện ý ra tay, vậy lại không cần lo lắng.
- Đi thôi!
Có bảo đảm, lại không do dự nữa, hắn mang theo các vị trưởng lão đi nhanh ra ngoài. Đám người Liêu Huân, đại trưởng lão, Quý Phong cũng đi theo.
...
Trở lại thời gian nửa canh giờ trước.
Đưa tay ra duỗi thắt lưng, Trương Huyền đẩy cửa từ tàng thư khố của vương quốc đi ra ngoài.
Trải qua hơn một canh giờ phấn đấu, cuối cùng hắn đã thu hết tất cả sách vào Đồ Thư Quán.
Tốc độ quá nhanh, lúc này toàn thân hắn cũng có chút choáng váng.
May mà gần đây thực lực tăng lớn, lại nhân được danh sư được trời thừa nhận bồi dưỡng, linh hồn cường đại không ít. Bằng không, lấy tốc độ thu như vậy, sợ rằng còn không có nhận được phân nửa, đã bị chấn động mãnh liệt trùng kích đến bất tỉnh.
- Bây giờ còn thiếu sách của nghiệp đoàn y sư chưa có xem qua. Còn có nghiệp đoàn trận pháp sư... Tranh thủ thời gian xem xong những quyển sách này, lại sử dụng tới trang sách màu vàng!
Nói thầm một tiếng, Trương Huyền cũng không nóng nảy.
Trang sách màu vàng là vật phẩm duy nhất, không thể tùy ý sử dụng. Dù thế nào cũng phải thu thập nhiều sách một chút, mới có khả năng có tác dụng lớn hơn.
- Liễu lão sư!
Mới vừa đi ra cửa lớn, Lộ Trùng chờ ở một bên đã đi tới, cung kính ôm quyền.
Mạc Thiên Tuyết, Mạc Vũ lúc này vẫn không rời đi, nghênh đón.
Không phải bọn họ không muốn đi, mà là không dám. Một khi đi, đám người nằm trên đất này phải làm sao bây giờ?
- Thế nào còn chưa có đưa trở về?
Nhìn thấy được tam trưởng lão vẫn nằm trên mặt đất không ngừng co giật, Trương Huyền sửng sốt.
Tuy rằng vương cung đã có y sư ngự dụng xử lý sơ qua, nhưng thương thế nặng như vậy, loại xử lý đơn giản này chỉ có thể khống chế không có cách nào nặng thêm, muốn chữa trị tốt, gần như không có khả năng.
- Đưa trở về?
Mạc Thiên Tuyết vò đầu.
Ngươi chưa nói xử lý như thế nào, chúng ta thật sự không biết nên làm như thế nào!
Đưa qua chẳng khác nào cùng Lâm gia khai chiến, lại không có cách nào lui trở về sau.
- Ừ! Cũng không thể để cho bọn họ chết tại đây!
Không thấy có vấn đề gì, lắc đầu, không tiếp tục để ý tới những người thương bệnh tàn này, Trương Huyền quay đầu lại nhìn về phía Lộ Trùng:
- Lần này nên nói một chút về kẻ thù của ngươi!
Lần trước hắn đặc biệt hỏi thăm qua người này, vì sợ liên lụy mình, nói chỉ bề ngoài, mơ hồ không rõ. Hắn không có cách nào phán đoán. Lần này bị trực tiếp va chạm, chắc hẳn là có thể nói một chút xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!