Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 630: Điện chủ cứu ta (2)



Sắc mặt khó coi, thân thể chợt co lại, tránh thoát kiếm khí của đối phương. Hắn đang muốn đánh trả, liền thấy một luồng ánh sáng trắng, đâm qua sát da đầu.

- Ta ngất!

Cảm nhận được sát khí lướt qua ở phía trên, biết một khi chạm với, da đầu đều sẽ bị xé mở, Lâm Nhược Thiên lại không quan tâm, ngay tại chỗ lăn ra ngoài.

Ầm!

Kiếm quang rơi xuống mặt đất, vẽ ra một rãnh sâu. Nham thạch, bùn đất bắn ra.

- Đáng giận!

Đường đường là nửa bước Chí Tôn, tự nhiên phải dựa vào lăn lộn mới có khả năng tránh né công kích, Lâm Nhược Thiên tức giận sắp bùng nổ. Trong lúc lăn qua, bàn tay vỗ ở trên mặt đất, hắn đang định nhảy dựng lên, lông tơ lại dựng đứng, không kìm lòng được lăn một vòng về phía trước.

Vút!

Vừa thoát đi, địa phương hắn vừa ở, lại xuất hiện một vết rãnh sâu.

Lĩnh ngộ kiếm ý, có thể thi triển kiếm khí, kiếm khí là chân khí phối hợp trường kiếm ngưng tụ thành, vô cùng sắc bén, sức mạnh vô địch. Hắn mặc dù là cường giả nửa bước Chí Tôn, đụng tới loại vật này, cũng chỉ có phần bị giết chết, căn bản không chống đỡ được.

Trước đó hắn có khí lực hùng hậu, làm cho đối phương không có cách nào gần người. Nhưng ở dưới kiếm sắc bén khí, loại lực lượng này lại vô dụng. Nếu thật sự muốn thi triển, làm không tốt sẽ bị cắt qua, bản thân bị trọng thương.

- Liễu Trình, ngươi...

Liên tục lăn qua hai lần, Lâm Nhược Thiên vừa vội vừa tức, lại rít gào. Chỉ có điều, âm thanh còn chưa kết thúc, lại có một luồng kiếm quang đâm thẳng tắp tới.

A!

Lần này không kịp né tránh, trên người mát lạnh, ống tay áo rộng rãi, từ trong đó xé rách, tóc cũng rơi xuống vài sợi.

Cảm nhận được băng hàn thấu xương trong kiếm quang, biết được vừa rồi chậm một bước nữa, khẳng định ruột thủng bụng nát, hắn lại không để ý tới chuyện nói thừa, liên tục lăn.

...

- Thực sự kỳ quái. Dùng quyền pháp, Liễu hội trưởng liên tục né tránh, không chống đỡ được, không có có bất kỳ biện pháp nào... Sử dụng kiếm, Lâm hội trưởng liền đứng dậy cũng làm không được, chỉ có thể lăn trên mặt đất...

- Lâm gia là gia tộc nổi danh về kiếm pháp. Lâm gia chủ còn là kiếm thuật đại sư nổi danh vương quốc... Liễu hội trưởng là y sư, lão sư bình thường, ngay cả kiếm cũng không có! Hiện tại kiếm thuật đại sư quyền pháp mạnh mẽ, không có kiếm thuật tinh thông bằng y sư không có kiếm...

- Chuyện gì thế này...

...

Đưa mắt nhìn nhau, tất cả mọi người dường như choáng váng.

Lâm gia là gia tộc dùng kiếm, kiếm thuật kéo dài không dưới mấy trăm năm. Bàn về kiếm thuật, thậm chí toàn bộ Thiên Vũ vương quốc cũng lấy hắn làm đầu.

Ban đầu, mọi người thấy hắn lấy ra trường kiếm, đều cho rằng vị Liễu hội trưởng này sẽ phải thua không thể nghi ngờ. Dù nằm mơ bọn họ cũng không ngờ được, sẽ gặp phải loại cục diện này.

Đường đường là Lâm gia chủ kiếm thuật đại sư, liên tục hơn mười chiêu, phản kích cũng phản kích không được, chỉ có thể lăn trên mặt đất...

Cũng quá kém!

- Không phải Lâm gia chủ quá kém, mà là... Liễu hội trưởng quá mạnh mẽ!

Thần sắc Tạ viện trưởng nghiêm trọng:

- Dựa theo đạo lý bình thường, cho dù hắn lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm tâm, chỉ có thực lực Tông Sư đỉnh phong, không có khả năng liên tục thi triển kiếm khí công kích. Hơn nữa, kiếm khí công kích cũng có phạm vi nhất định. Công kích càng xa, tiêu hao đối với chân khí cũng lại càng lớn!

Mấy vị lão sư của Thiên Vũ học viện đồng thời gật đầu.

Kiếm khí là chân khí phóng ra ngoài, công kích khoảng cách càng xa, phát ra càng nhanh, uy lực càng nhỏ không nói, tổn hao lại càng lớn.

- Các ngươi nhìn đi, liên tục công kích nhiều chiêu như vậy, kiếm khí vẫn huy hoàng, uy lực rất mạnh, làm cho Lâm gia chủ cũng không dám chống lại... Đủ để nói rõ, chân khí trong cơ thể hắn, hoặc là vô cùng hùng hậu, hoặc là vô cùng tinh thuần!

Tạ viện trưởng chậm rãi nói:

- Chỉ có chân khí hùng hậu đến cảnh giới nhất định, mới dám sử dụng không chút kiêng kỵ như thế, không lo lắng sẽ khô cạn! Cũng chỉ có tinh thuần đến cảnh giới nhất định, mới có thể làm cho kiếm quang rời khỏi thân thể xa như vậy, vẫn duy trì sự tập trung không tiêu tan, lực lượng mười phần!

- Đúng vậy!

Tất cả mọi người đều gật đầu.

...

Bên này tất cả mọi người chấn động kinh ngạc câm nín không thể nói lời nào, bên kia trường kiếm trong tay Trương Huyền múa giống như gió.

- Lâm gia chủ, ngươi không phải mới vừa nói muốn ta sử dụng binh khí so tài sao? Lại lăn lộn trên mặt đất là có ý gì...

Hét lớn một tiếng, Trương Huyền dùng ngôn từ chính nghĩa:

- Có thể trực tiếp chiến đấu với ta hay không?

- Phụt!

Nghe nói như thế, Lâm Nhược Thiên phiền muộn một hồi, không cẩn thận bị kiếm khí quét trúng, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra.

Điên rồi!

Đây chính là lời hắn mới vừa nói với đối phương, không nghĩ tới bị trực tiếp chuyển ra.

Trực tiếp đối chiến?

Ta nhổ vào!

Kiếm khí của ngươi ngang dọc, đánh cho ta ngay cả năng lực ngăn cản cũng không có, chiến đấu chính diện thế nào?

Vừa rồi quyền pháp làm cho hắn né tránh xung quanh, không dám trực tiếp tiếp xúc. Đánh thật tốt, giả vờ cái gì, muốn sử dụng binh khí. Vậy thì hay rồi. Giả vờ không làm được, biến tđổi vỡ mộng.

Đệ nhất cao thủ của Thiên Vũ vương quốc, cường giả nửa bước Chí Tôn...

Ai từng thấy cao thủ bị người đánh, lăn trên khắp mặt đất?

- Liêu điện chủ, đại dược vương, nhanh lên động thủ một chút... Chỉ cần độc chết người này, các ngươi có điều kiện gì ta đều đáp ứng. Hơn nữa còn cho gấp đôi!

Lại bị đánh lăn một hồi, biết tiếp tục nữa, sớm hay muộn cũng sẽ bị kiếm khí của đối phương chém giết, Lâm Nhược Thiên không thể tiếp tục kìm chế được, hét dài một tiếng.

Tất cả trưởng lão của gia tộc gần như đều tàn phế, đã không có cách nào đối phó với người thanh niên này. Hy vọng duy nhất chính là vị Liêu điện chủ và đại dược vương phía sau này.

Thân là điện chủ của Độc Điện, có thể giết vượt cấp địch. Chỉ cần sử dụng độc, cho dù kiếm khí cường thịnh mấy đi nữa cũng vô dụng!

- Được, nhớ kỹ lời của ngươi. Người này, ta tới giúp ngươi giải quyết!

Nghe được lời hứa hẹn, Liêu Huân thoả mãn gật đầu đi ra.

- Liêu điện chủ? Đại dược vương? Độc chết? Chẳng lẽ là... đại dược vương của Hồng Liên thành, Liêu Huân điện chủ của Độc Điện?

Trong đám người không biết có ai đó kêu lên, sắc mặt mọi người đồng thời trắng bệch, ồ lên một trận.