Không chỉ Tào Hùng phát rồ, ngay cả Mạc trưởng lão, Thượng Thần trưởng lão ở bên cạnh cũng không chớp mắt.
Chỉ có bao nhiêu độ tín nhiệm như thế còn dám tra xét học tâm, xin hỏi... Ngươi lấy tự tin ở đâu ra?
Muốn cướp học viên từ trong tay lão sư khác, chí ít ngươi cũng phải có địa vị chí cao vô thượng trong lòng học viên, bằng không, chính là tự rước lấy nhục, vốn tưởng rằng độ tín nhiệm của ngươi đạt tới hai mươi, cho dù không cao nhưng còn nghe được, nhưng bây giờ... Giời ạ, chỉ có mười, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao!
Sắc mặt Thượng Thần trưởng lão tái nhợt, nội tâm hắn sinh ra linh cảm không tốt.
Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, rất rõ ràng, đồng đội heo đã xuất hiện.
Khóe miệng của Thượng Bân ở gần đó liên tục co giật, suýt nữa miệng sùi bọt mép.
Trước khi đến thề son sắt nói với ta, Lưu Dương khẳng định sẽ trở thành môn hạ của ngươi lần nữa, liền chỉ có bao nhiêu độ tín nhiệm đó, còn môn hạ, môn hạ cái đầu của ngươi!
Khốn kiếp, ngươi đang đùa giỡn ta sao?
- Cho dù chỉ có mười điểm tín nhiệm thì thế nào? Tính cách của Lưu Dương đa nghi, sẽ không tin tưởng bất cứ người nào! Độ tín nhiệm của hắn với ta chỉ có mười điểm, chỉ cần ngươi không cao hơn thì ta sẽ thắng!
Một lát sau, Tào Hùng hòa hoãn lại, nhìn về phía Trương Huyền, quát ầm lên.
- Tính cách đa nghi? Nếu có tính cách này, nói ra còn nghe được!
Mạc trưởng lão gật gật đầu.
Người và người không giống nhau, có mấy người trời sinh yêu thích tin tưởng người khác, có người tính cách đa nghi, cho dù có quan hệ tốt, người quen thuộc đến đâu cũng liên tục hoài nghi.
Việc này liên quan tới hoàn cảnh sinh hoạt, nếu như hắn sinh ra trong một nơi tràn ngập hoài nghi, muốn thành lập tín nhiệm, thật sự không dễ dàng.
Dựa theo phán đoán của hắn, Lưu Dương và Tào Hùng nên có mười bảy, tám độ tín nhiệm, kết quả chỉ có mười điểm, nếu như người trước có tính cách này, như vậy có thể giài thích rõ ràng.
- Không sai, chỉ cần ngươi không cao hơn mười điểm, không biết ai sẽ cười đến cuối cùng.
Ánh mắt Thượng Bân sáng lên, không nhịn được gật đầu, lựa chọn tin tưởng Tào Hùng lần nữa.
Tuy tiếng tăm của Tào lão sư trong học viện không lớn, cũng không phải lão sư minh tinh, nhưng vẫn có không ít khen ngợi, so sánh với Trương Huyền, quả thật chênh lệch như cặn bã và thức ăn ngon, không thể giống nhau.
Người trước mới mười điểm, người sau khẳng định càng kém!
Nghĩ đến điểm này, mọi người tiếp tục nhìn vào thủy tinh cầu còn lại.
Ánh sáng trên thủy tinh cầu này vẫn chưa tỏa ra, vẫn bao phủ trong ánh sáng mông lung.
- Tại sao vẫn chưa có kết quả?
Đôi mi thanh tú của Trầm Bích Như hơi nhíu lại.
- Thủy tinh vấn tay kiểm tra, xuất hiện ảo cảnh không giống nhau, thời gian cũng không giống nhau, có nhanh có chậm là rất bình thường!
Nghe được nữ thần nói chuyện, Thượng Bân đi lên phía trước, vẫy tay một cái, làm ra dáng vẻ học rộng tài cao, giải thích.
Là cháu ruột của chủ nhiệm, tra xét học tâm, hắn biết nhiều hơn lão sư khác.
Đổi lại lúc bình thường, bộ dạng “thần thái” như thế sẽ đưa tới không ít tiếng gào thét, ngọc thụ lâm phong, khác nào “trích tiên”, chỉ tiếc, hiện tại viền mắt của hắn tối đen, môi sưng lên như lạp xưởng, không khác gì quái nhân ở gác chuông, hoàn toàn không thể liên tưởng nào với hai chữ đẹp trai.
- Nhanh có kết quả là tốt hay chậm mới là tốt?
Không để ý tới bộ dạng “tinh tướng” của hắn, Trầm Bích Như tiếp tục hỏi.
- Đương nhiên là nhanh tốt hơn! Biểu hiện nhanh chóng, thuyết minh người kiểm tra tín nhiệm người này xuất phát từ nội tâm, đừng mơ tới nữa, chậm thuyết minh không tín nhiệm, còn có thể là số âm...
Chắp hai tay sau lưng, Thượng Bân nở nụ cười khẽ, gương mặt tự tin:
- Trầm lão sư, ngươi nên tin tưởng ta, tuy rằng ta chưa từng xem tra xét học tâm, nhưng đã đọc không ít thư tịch liên quan tới việc này, dạng lão sư như Trương Huyền này, cưỡng bức thu Lưu Dương làm học viên, khẳng định dẫn tới bất mãn từ nội tâm, có số âm là bình thường…
Thời điểm hắn thề son sắt, nói chuyện đâu ra đấy, liền cảm thấy quần áo căng ra, có người kéo hắn một cái, cũng cắt ngang tự sướng của hắn.
- Làm gì?
Hơi cau mày, Thượng Bân không cao hứng, thật vất vả biểu hiện trước mặt nữ thần một chút lại bị cắt ngang, đúng là không biết chọn thời điểm mà.
Quay đầu nhìn sang, chính là Tào Hùng.
Thời khắc này trong mắt Tào lão sư đầy sợ hãi, thân thể liên tục run rẩy, đã không còn tự tin như lúc nãy, chỉ về phía trước:
- Thượng thiếu gia, ngươi xem...
Nhìn theo hướng ngón tay chỉ, ánh sáng trên thủy tinh dần dần biến mất sạch sẽ, một dãy số xuất hiện.
- Thế nào? Chẳng lẽ không phải số âm...
Hừ một tiếng, Thượng Bân nhìn vào chữ viết trên thủy tinh cầu, vừa nhìn thấy, suýt chút nữa cắn lưỡi tự sát.
- Làm sao có khả năng? Chuyện này... Ta không tin!
Sắp điên rồi.
Con số trên thủy tinh cầu rất rõ ràng. Sáu mươi bốn!
Đại biểu độ tín nhiệm là sáu mươi bốn điểm!
Một tên nhãi sát hạch lão sư không điểm, lại có thể làm học viên tín nhiệm đạt tới trình độ danh sư, có thể so với cha mẹ... làm sao có khả năng?
Thượng Bân nhìn về phía Tào Hùng, hắn đã có tâm tư giết người, ngực buồn bực, muốn thổ huyết.
Thật vất vả mới có cơ hội khoe mẽ trước mặt nữ thần, nói như đinh đóng cột rằng, thời gian càng dài kết quá càng kém, cuối cùng lại có cục diện này… Khốn kiếp, ngươi đang đùa giỡn ta sao?
Hơn nữa... Tào lão sư, ngươi còn đáng tin chút nào không?
Không phải ngươi nói học viên này có tính cách đa nghi sao?
Đa nghi cái rắm!
Đa nghi có thể có tín nhiệm sáu mươi bốn điểm?
Không phải ngươi đã nói nhất định sẽ thắng sao?
Mười điểm so với sáu mươi bốn điểm... Ngươi thắng cái gì...
Nước mắt ào ào, Thượng Bân cảm thấy gương mặt đau đớn lần thứ hai, có cảm giác như bị người ta tát vài bạt tai, hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chiu xuống.
- Sáu mươi bốn?
Khác với hai người tan vỡ và không dám tin, đột nhiên Mạc trưởng lão đứng dậy, kích động run rẩy.
Độ tín nhiệm đạt tới cấp độ danh sư, cho dù là hắn cũng mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Một tên tiểu tử sát hạch lão sư không điểm, lại có thể làm cho học viên tín nhiệm như vậy?
Hắn làm thế nào?
Còn nữa, lúc này mới khai giảng hai ngày, tính ra Trương Huyền lão sư và Lưu Dương chỉ gặp nhau ba mươi canh giờ, thời gian ngắn như vậy, độ tín nhiệm đạt đến hơn sáu mươi... cho dù là danh sư nhất tinh (1) trong truyền thuyết cũng khó làm được!
Danh sư cũng chia đẳng cấp, nhất tinh xem như đẳng cấp thấp nhất trong đó.
Dù vậy cũng có năng lực làm người ta phát rồ.
- Hai vị trưởng lão, là ta thắng sao?
Không thèm để ý đến vẻ mặt thờ thẫn của Thượng Bân, Tào Hùng, Trương Huyền nhìn về phía Thượng Thần và Mạc Tường.
- Không đúng, khẳng định là thủy tinh cầu xảy ra vấn đề, không phải vậy, làm sao có khả năng có độ tín nhiệm cao như thế? Ta không phục, không phục!
Tào Hùng rống lên.
Khó trách hắn không tin, giống như một tên ăn mày chung đụng với hắn lâu năm, đột nhiên biến thành hoàng đế, sát hạch lão sư được không điểm, vốn tưởng rằng tên này sẽ có số âm, kết quả... không chỉ không phải số âm, còn là sáu mươi bốn, vượt qua tất cả lão sư trong học viện, hắn không hóa điên đã coi như tâm trí kiên định.
- Không sai, ta cũng cảm thấy Tào lão sư nói có đạo lý, hắn làm sao có khả năng đạt được độ tín nhiệm của học viên cao như vậy, nếu đây là sự thật, chẳng phải Lục Tầm, Vương Siêu cũng không sánh nổi...
Thượng Bân đi lên phía trước một bước, cắn răng nói ra.
Nghe được hai người nói thế, Mạc trưởng lão muốn nói gì đó, liền nhìn thấy Lưu Dương kiểm tra xong, hắn đi vài bước tới trước mặt Trương Huyền, hai mắt tỏa ánh sáng, tràn đầy sùng bái.