Linh thú tương đương với cường giả Hóa Phàm nhân loại. Huyết dịch của bọn họ, không chỉ có thể khiến cho huyết mạch của man thú tiến thiên. Nhân loại dùng, cũng có thể rèn luyện thân thể, thực lực tăng lớn.
Thứ này, so với linh thạch còn trân quý hơn.
Không nghĩ tới khiêu chiến mười lồng thú cuối cùng phần thưởng lại là cái này!
Chỉ có điều... Cho dù biết có loại phần thưởng này, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không tham gia.
Bảo vật lợi hại hơn nữa cũng phải có mạng cầm mới được!
Nếu không, người cũng đã chết, muốn thưởng có tác dụng cái lông?
- Cùng cấp bậc, chiến thắng một con man thú cũng khó khăn, đừng nói khiêu chiến mười con. Mau đi xem một chút, rốt cuộc là ai. Đây là... không muốn sống sao?
Cắn răng một cái, La Đường nói.
Hắn luôn luôn tự tin, thậm chí cảm thấy lần thi đấu này quán quân trừ hắn ra không còn có thể là ai khác. Nhưng dù vậy, hắn cũng tuyệt đối không dám một mình đối mặt với mười con man thú lớn.
Rốt cuộc là ai?
Lại xông vào như vậy, thậm chí dẫn tới tiếng chuông của toàn bộ Thú Đường vang lên... Không muốn sống nữa, hay thế nào?
- Đi qua xem thử một chút!
Phong đường chủ gật đầu.
Vương thú sư, Phương Tiến cũng tò mò, rốt cuộc là ai, có gan này.
Đoàn người vội vàng đi về phía Thú Đường. Thời gian không lâu, bọn họ đi tới một cái sân cực rộng lớn, chiều ngang chiều rộng chừng bảy, tám trăm thước, giống như là trên mặt đất đập xuống một hố sâu cực lớn. Sân lại ở dưới đáy hố.
Toàn bộ sân viện đều bị một lồng sắt cực lớn bao phủ. Mười con man thú bị lần lượt cách ly, chạy xung quanh, phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.
Lúc này, bên ngoài sân đã chật cứng người. Không ít đều nghe được tiếng chuông qua đây. Mỗi một người nhìn về lồng sắt phía dưới, lông mày giật loạn, khóe miệng co giật.
Thuần thú sư có thể ở chỗ này, cũng có không ít thiên tài. Nhưng đối mặt nhiều man thú hung bạo mạnh mẽ như vậy, vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
- Một con cuối cùng lại là man thú Chí Tôn sơ kỳ...
- Loại man thú cấp bậc như vậy, cho dù cường giả Chí Tôn trung kỳ muốn chiến thắng, cũng đặc biệt khó khăn. Vậy... Khiêu chiến thế nào?
- Nhìn lực lượng man thú phân bố, tệ nhất là Tông Sư hậu kỳ. Lần lượt tăng lên, như vậy nói cách khác... Phải xông qua mười lồng thú này, tu vi đạt được Tông Sư đỉnh phong! Là đám người Ngụy Hữu Đạo, Giang Nam Bình, Kê Vô Tín hay La Đường, Phương Tiến? Theo ta được biết, thực lực của bọn họ, đại khái ở phạm vi này. Cũng có đầy đủ năng lực thuần thú!
- Ngươi kiến thức nông cạn. Ngụy Hữu Đạo, Giang Nam Bình đều đã đột phá. Người trước còn đạt tới Chí Tôn sơ kỳ. Chắc hẳn không phải là bọn họ!
- Không phải? Vậy còn có người nào, dám trực tiếp đối mặt với mười man thú lớn?
...
Nhìn thực lực man thú, tất cả mọi người đều ồ lên.
Trấn giữ cuối cùng lại là man thú Chí Tôn cảnh... Thật sự muốn khiêu chiến, đây tuyệt đối là đã chán sống rồi.
Rốt cuộc là ai, lá gan lớn như vậy?
Là không sợ chết, hay chán sống rồi?
- Vì một giọt máu linh thú, ngay cả mạng cũng không cần. Đầu óc của người này có bị bệnh không?
La Đường không nhịn được nói.
Máu linh thú cho dù là trân quý, không có khả năng trân quý hơn so với sinh mạng.
Vì thứ này, mạng cũng không cần, khiêu chiến thứ này... Điên rồi sao?
- Trong phạm vi Hiên Viên vương quốc, có vài thuần thú sư Tông Sư đỉnh phong có danh tiếng, ta gần như đều biết. Rốt cuộc là ai? Thế nào hoàn toàn không nghĩ ra được, rốt cuộc ai điên cuồng như vậy?
Phương Tiến cũng nhăn mày lại, đau khổ suy nghĩ tìm hiểu.
Từ thực lực man thú, có thể thấy được đó không phải là đám người Ngụy Hữu Đạo. Nhưng ngoại trừ mấy người đó ra, còn có ai, điên cuồng như vậy, có gan lớn như vậy?
Hơn nữa, cho dù là mấy người này, chỉ sợ cũng không dám xông vào mười lồng thú lợi hại như vậy!
...
- Xông vào mười lồng thú? Lá gan thật là lớn! Đoán chừng là không muốn sống, trước khi chết, thu một danh tiếng!
Trong đám người, một người thanh niên khoanh hai tay trước ngực, đầy nghiền ngẫm nhìn về lồng giam phía dưới.
Chính là Ngụy Hữu Đạo, cấp thiên tài khiến đám người La Đường nhắc tới, kiêng kỵ không thôi!
- Đúng vậy, người như thế, ta thấy cũng nhiều. Chỉ là muốn xem, hắn có thể thông qua cửa thứ nhất hay không!
Một người thanh niên khác cũng khẽ nói.
một vị thiên tài nổi danh khác của Thú Đường tại Hiên Viên vương quốc, Giang Nam Bình.
Hai đại thiên tài giống như ngôi sao mai, hào quang chói mắt, nói lý ra cũng là bạn tốt.
Lần này nghe được có người lại muốn khiêu chiến mười lồng thú, bọn họ mới đi tới trước mặt.
Bọn họ ngược lại muốn xem, người nào, có can đảm giống như vậy.
Về phần... Người này có thể xông qua hay không, bọn họ đều cảm thấy là lời nói vô căn cứ.
Trước đó không nói con cuối cùng kia còn là man thú thực lực cấp bậc Chí Tôn cao hơn hai cấp. Chỉ nói cửa thứ nhất, bốn con man thú thấp hơn so với thực lực bản thân một cấp bậc, cũng không có bất cứ cơ hội nào thành công.
- Cửa thứ nhất là bốn con Tật Phong Lang Tông Sư hậu kỳ! Loại man thú này tốc độ nhanh, am hiểu hợp tác. Một mình chiến đấu, Tông Sư đỉnh phong cũng khó có thể giành được thắng lợi. Bốn con liên hợp... Nửa bước Chí Tôn cũng chiếm không được lợi ích. Một Tông Sư đỉnh phong, ha hả, không biết lượng sức!
Ngụy Hữu Đạo lắc đầu.
- Đúng vậy. Chắc hẳn cửa này sẽ bị xé thành thịt nát!
Giang Nam Bình cũng lắc đầu.
- Cho dù chết, cũng là tự chuốc họa vào thân. Khiêu chiến mười lồng thú, phải sớm ký kết giấy sinh tử, sinh tử không luận tới, không trách được người khác!
Hừ một tiếng, Ngụy Hữu Đạo đang muốn nói tiếp, ánh mắt chợt ngưng trọng:
- Người đi ra!
Dựa theo lời của hắn, mọi người quả nhiên thấy trong sân phía dưới, một người thanh niên chậm rãi đi ra, tiến về phía cửa thứ nhất của mười lồng thú.
- Người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, sợ là ngay cả hai mươi cũng chưa tới...
- Là rất nhỏ. Nhỏ như vậy lại đạt được Tông Sư đỉnh phong, nói rõ thiên phú cực cao, làm sao có thể gấp gáp tìm chết như vậy?
Nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của bóng người phía dưới, mọi người đầu tiên là sửng sốt, lập tức ồ lên.
- Ngụy huynh, ngươi có thể nhận ra?
Giang Nam Bình cũng sửng sốt.
Thiên tài của Hiên Viên vương quốc, hắn cơ bản đều biết. Nhưng người này hắn chưa từng thấy qua.