- Bệnh cái lông. Ngươi lẽ nào không nhìn ra, là bị sợ...
- Hắn nói “các ngươi không ngã xuống, ta không có cách nào thông qua khiêu chiến”, hai con này lại khiếp sợ đến mức ngã sấp xuống...
Sau đó lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người phía trên đều muốn phát điên rồi.
Đã thấy man thú liều chết đánh lại, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Đã thấy cao ngạo không kềm chế được, không cho bất kỳ kẻ nào mặt mũi...
Còn chưa từng thấy qua, ngay cả đánh cũng không đánh, trực tiếp nằm trên mặt đất giả chết.
Các ngươi rốt cuộc là sợ người này tới mức nào?
- Vừa ra tay, lại khiến cho Hổ Đầu thú được gọi là hung mãnh khiếp sợ đến mức nằm trên mặt đất giả chết?
La Đường, Phương Tiến cũng thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình.
Có cần khoa trương như vậy hay không?
Đây chính là Hổ Đầu thú, hung bạo mạnh mẽ vô cùng. Ngay cả cường giả Chí Tôn cũng dám xông lên cắn một cái! Nghe được đánh một quyền, lại nằm xuống tới, không ngừng phun nước miếng...
Có dám giả tạo hơn một chút nữa không? Có thể không biết xấu hổ hơn một chút nữa sao?
Tôn nghiêm của man thú đâu?
Khí phách của bá vương rừng rậm đâu?
Khí độ của Tông Sư đỉnh phong đâu?
La Đường đều cảm thấy toàn thân cũng bị suy sụp.
Mười phút trước, còn tràn đầy tự tin cảm thấy được ta là anh hùng thiên hạ trong thế hệ. Trong đạo thuần thú, tại Hiên Viên vương quốc không có địch thủ. Nhìn thấy Trương Huyền này, thế giới quan đều sụp đổ.
Mấy hơi thở khiến Tật Phong Lang quỳ rạp trên mặt đất chờ thuần phục triệt để. Kết quả người này... cũng không để ý tới, một cước đá bay.
Ngươi không cần man thú, ta cắn răng nhận. Nhưng... chỉ một câu nói, Hổ Đầu thú khiếp sợ đến mức giả chết, khó tránh khỏi có chút quá khoa trương đi!
- Nếu như đổi lại thành ta... sẽ như thế nào?
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, lập tức vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám.
Nếu như hắn ở vị trí của đối phương, nhất định sẽ bị ba con này cào chết, đừng nói khiến cho chúng khiếp sợ đến mức nằm trên mặt đất.
Đoán chừng là đối phương hét lớn một tiếng, mình nằm trên mặt đất giả chết...
Trước đó đám người Phong đường chủ đối với người này vô cùng tôn sùng, mình còn cảm thấy bọn họ nói quá. Bây giờ mới biết, mình và người này quả thật có chênh lệch lớn. Hơn nữa còn là... chênh lệch một trời một vực.
- Ta cũng làm không được...
Phương Tiến cũng cười gượng lắc đầu.
Cho dù hiện tại hắn là cường giả nửa bước Chí Tôn, gặp phải ba con Hổ Đầu thú cũng chỉ có thể chạy được xa bao nhiêu thì chạy xa bấy nhiêu. Đánh bại, khiến cho chúng thuần phục, cũng chỉ có thể nằm mơ mới suy nghĩ một chút.
...
- Hổ Đầu thú có địa phương phòng ngự mạnh nhất là bụng, ảnh hưởng đến lực lượng toàn thân phát huy. Hắn trực tiếp dùng một thủ đoạn bạo lực nhất, đánh trúng ở đây, trong nháy mắt phá hủy kết cấu sinh lý. Điều này mới dẫn đến nó không ngừng nôn mửa, đứng lên cũng không nổi!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong mắt, Tạ Cửu Thần đường chủ cũng há hốc miệng, qua hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng:
- Hai con Hổ Đầu thú còn lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, biết một khi bị đánh trúng, sẽ giống như con trước đó, đánh mất lực chiến đấu...
- Man thú không có lực chiến đấu, chẳng khác nào mất đi tính mạng. Có ngốc cũng biết lựa chọn thế nào!
Man thú cũng sẽ tránh dữ tìm lành, gặp phải một vài kẻ có thể khiến cho nó chết, phách lối hơn nữa cũng sẽ phân chia trường hợp, không có khả năng kiên trì xông lên.
- Đúng vậy, nhưng... phạm vi bụng của Hổ Đầu thú lớn như vậy, một quyền đánh trúng, xuất hiện loại tình huống này, nguyên nhân cũng không chỉ là lực lượng mạnh mẽ, còn phải hiểu rõ đầy đủ nhất đối với kết cấu sinh lý của nó, có khả năng trong nháy mắt tìm đúng khe hở cơ bắp, xương cốt, kinh mạch vận chuyển, một chiêu phá huỷ...
Toàn thân Ngụy Dư Thanh trưởng lão cũng giống như nằm mộng.
Đây chính là Hổ Đầu thú. Đừng nói thời điểm hắn là Tông Sư đỉnh phong, cho dù là hiện tại, muốn một quyền chấn áp nó, khiến nó nằm trên mặt đất giả chết, cũng làm không được!
Đây cũng không phải là lực lượng đơn thuần, mà là dính dáng tới hiểu rõ hình thái sinh mạng, quen thuộc với cuộc sống và thói quen tấn công của man thú loại hổ này tới cực điểm, khiến cho người ta giận sôi, mới có thể làm được!
Có thể nói, đã nghiên cứu loại man thú này đến mức còn hiểu rõ hơn so với bản thân mình, mới có thể qua loa một chút liền kết thúc như vậy.
Đây... còn là người sao?
Một thuần thú sư nhị tinh chưa đủ hai mươi tuổi... làm sao làm được?
- Nếu ta đoán không lầm, hắn có khả năng có một con thú sủng chính là Hổ Đầu thú, ngày đêm ở chung, lúc này mới có thể hiểu rõ nhiều đối với chúng như vậy. Nếu không... thật sự không nghĩ ra!
Tạ Cửu Thần đường chủ chậm rãi nói.
Quen thuộc đối với bất kỳ vật gì, cũng không thể từ trong không trung ra. Cần phải ngày đêm ở chung mới được tìm được quy luật.
Năm đó một vị thi họa sư ở vương thành, vì có thể vẽ ra thật tốt linh tính của trúc, xung quanh nhà ở trồng đầy trúc, ngày đêm quan sát, tròn hai mươi bảy năm, lúc này mới vẽ ra được tác phẩm rất có thần vận, một lần hành động thành danh, được thiên hạ biết tới!
Một vài thuần thú sư lợi hại, vì hiểu rõ hiểu thú sủng của mình, cũng ngủ nghỉ không rời, thậm chí còn bắt chước theo động tác của bọn họ, mới sáng tạo ra công tác tương ứng, hiểu rõ càng nhiều thói quen, khiến cho độ tín nhiệm của nó tăng lên rất nhiều.
Trên thế giới không có bữa cơm nào miễn phí. Có thể thoáng chốc tìm được vấn đề ngay cả bọn họ cũng không ngờ tới, đánh cho Hổ Đầu thú chủ động chịu thua, nói rõ hiểu biết của hắn đối với loại man thú này, cho dù bọn họ cũng không thể bằng được.
Sợ rằng, ở trên người loại Hổ Đầu thú này, hắn bỏ không ít công sức.
Hắn vô cùng có khả năng lại có một con man thú loại này.
- Đúng vậy!
Ngụy Dư Thanh trưởng lão tán thành gật đầu. Hắn nhìn về phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng:
- Hiểu rõ đối với Hổ Đầu thú, dễ dàng có thể thông qua. Nhưng cửa thứ ba lại không quá dễ dàng!
- Cửa thứ ba là man thú nửa bước Chí Tôn, Thất Mạch Bạo Hùng.
Thần sắc Tạ Cửu Thần đường chủ cũng dần dần ngưng trọng:
- Loại man thú này số lượng rất ít ỏi, hơn nữa gần như không khả năng thuần phục. Cho nên, muốn nói hiểu rõ trước, là không thể nào làm được!