Hắn mắt đỏ ửng nhìn về phía Trương Huyền đang ở giữa rất nhiều binh sĩ giảng bài, cắn chặt hàm răng.
Không phải giết một đệ tử của ngươi thôi sao?
Về phần đuổi qua, không tiếc đánh bị thương danh sư tam tinh, cùng với đường chủ Danh Sư Đường, thậm chí khiến cho nhiều binh sĩ của ta lâm trận phản chiến như vậy sao?
Đáng giận, đáng giận!
Trong lòng hắn rít gào, đang muốn sử dụng biện pháp gì đó, khiến cho những binh sĩ hồi tâm chuyển ý, hạ thủ đối với người này.
Chỉ thấy người thanh niên đang đứng thẳng ở chính giữa ngạo nghễ, không ngừng giảng bài đột nhiên ngừng lại, nhìn quanh một vòng:
- Hành lễ đi!
Ầm!
Lời nói vừa kết thúc, mấy nghìn binh sĩ, vô số quần chúng vây xem xung quanh, đồng loạt quỳ mọp xuống đất, lộ ra sự cung kính và ngoan đạo.
Lập tức... âm thanh vang lên.
- Chúng ta bái kiến lão sư!
...
- Là lễ nửa sư! Nhiều người như vậy vui lòng phục tùng bái sư...
Đã sớm biết vị thanh niên này ở trên thiên phú danh sư, vượt xa người bình thường. Nhưng nàng vẫn không nghĩ tới, giảng bài một hồi, khiến binh sĩ, quần chúng ở đài tế thiên cam tâm tình nguyện mở miệng gọi lão sư.
Nghĩ nửa sư, mặc dù tình nghĩa không sâu đậm bằng sư sinh, nhưng cũng vượt xa tình nghĩa bình thường. Học sinh giống như thế hệ con cháu, cung kính lễ độ, không dám phản bác.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy lúc này Trương Huyền giống như đế hoàng, chắp hai tay ở sau lưng, yên tĩnh chờ người khác bái lạy xuống. Đinh Mục đang tiếp thụ lên ngôi, nực cười giống như con khỉ gỗ.
- Mấy nghìn người bao vây tấn công. Hắn mặt không đổi sắc, giảng bài khiến mọi người trở thành “nửa học sinh” của hắn... Trương Huyền, có lẽ ngươi thật sự có thể ở trong thi đấu danh sư một tiếng cất lên khiến ai nấy đều kinh ngạc, nổi danh khắp thiên hạ!
Đây mới thật sự là thiên tài. Ai không phục, chỉ có một phương thức... nghiền ép!
Cần gì quan tâm ngươi là cao thủ, cường giả hay quyền thế ngập trời, ở trước mặt năng lực tuyệt đối, cũng không có tác dụng!
Có thể dự đoán được, nếu hắn thật sự tham gia trận thi đấu lớn danh sư ở liên minh vạn quốc, nhất định sẽ quấy đảo mưa gió, làm cho cả liên minh đều thoáng khiếp sợ.
...
- Nói một hồi, là có thể khiến cho nhiều người như vậy cam tâm tình nguyện trở thành học sinh. Không chỉ đối với sư ngôn thiên bẩm, khống chế đến cảnh giới cực cao thâm, quan trọng hơn chính là... mức độ tâm cảnh thấp nhất cũng muốn đạt được 12.0 mới có thể làm được! Nói cách khác... trên phương diện tâm cảnh mà nói, dĩ nhiên không kém gì danh sư tứ tinh?
Lạc Thiên Hồng lại khác. Hàm răng hắn run rẩy, giống như là rơi vào hố băng, toàn thân đều phủ sương lạnh.
Cho dù “công tử” đọc sách nhiều hơn nữa, dù sao cũng không phải là danh sư, đối với rất nhiều chuyện không rõ biết, nói được bề ngoài.
Sư ngôn thiên bẩm, tuy rằng yêu cầu rất thấp, chỉ cần nội dung giảng giải nhắm thẳng vào chân ý tu luyện, là có thể khiến cho người ta tự chủ tu luyện... Có thể khiến cho nhiều người như vậy đồng thời trầm mê, đều phá chướng, mở miệng gọi “lão sư”, vậy không dễ.
Đối với mức độ tâm cảnh có yêu cầu cực lớn!
Không nói gì khác, vừa rồi trong lời nói của đối phương, nhộn nhạo phát ra dao động hoa văn, khiến người ta giống như tắm trong gió xuân, không tự chủ được tin tưởng và nghe theo... Chỉ bằng vào điểm ấy, là có thể phán đoán, chí ít đạt tới ngoài 12.0.
Danh sư, 3.0 là một cấp bậc. Mức độ ngoài 12.0, nói cách khác... so với danh sư tứ tinh, cũng không kém chút nào!
Một người chưa đủ hai mươi là danh sư tứ tinh?
Đây rốt cuộc là một quái vật thế nào?
Không phải nói, chỉ là một danh sư nhị tinh sao?
Không phải nói, chỉ là một người liều lĩnh từ địa phương nhỏ tới sao?
Sớm biết là lợi hại đến biến thái, đánh chết hắn cũng không dính vào!
Lạc Thiên Hồng, Bạch Thần nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra được vẻ kinh hoàng và hối hận.
Hận không thể xé nát tên Đinh Mục thái tử kia.
Sợ nhất chính là loại đồng bạn giống như heo này. Lần này thật sự bị người này hãm hại thảm...
- Đường chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
Cố nén thương thế trên người, vẻ mặt Bạch Thần buồn bã giống như đưa đám.
Ban đầu bị đối phương đánh cho trọng thương, còn muốn báo thù rửa hận. Nay biết mức độ tâm cảnh của đối phương có khả năng vượt qua 12, hắn lại không còn tâm tư nữa.
Danh sư khó thăng cấp nhất chính là tâm cảnh. Chỉ cần đạt được, dựa theo thời gian trôi qua, tu vi tăng lên, trở thành danh sư tứ tinh, quả thực là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trả thù một danh sư tứ tinh tương lai sao?
Hắn thật đúng là không có lá gan này!
- Trở lại chuẩn bị một chút, để cho hắn xông đường... Chỉ hy vọng không xông qua được, vậy chuyện còn có đường sống hóa giải. Một khi thông qua, cũng chỉ có thể mặc cho người làm thịt!
Thần sắc cô đơn, Lạc Thiên Hồng lắc đầu.
Xông không qua, còn có thể bán một nhân tình, nhận được lượng thứ. Thành công, người ta đã đứng ở điểm đạo đức chí cao, cho dù muốn hóa giải, cũng vô ích.
Chuyện gì thế này!
Thế nào lại đắc tội một người như vậy.
Thân thể cứng ngắc hắn, còn muốn nói gì, liền thấy người thanh niên đứng ở chính giữa, chắp hai tay ở sau lưng, lạnh lùng nhìn quanh một vòng, giọng nói tràn ngập uy nghiêm vang lên.
- Nếu gọi ta là sư, ta muốn giết người này, còn ngăn cản không?
Sau khi Trở thành danh sư được trời thừa nhận, Trương Huyền không chỉ nhận được mắt Minh Lý, sư ngôn thiên bẩm, cũng nhận được tiến bước cực lớn.
Khiến cho những người này thuận lợi đột phá, thành học sinh của mình, vô cùng đơn giản.
- Chúng ta không dám!
- Lão sư nếu như không muốn bẩn tay, các học sinh có thể làm thay!
- Đinh Mục vương tử, mặc dù thân là thái tử, việc xấu không ít. Chúng ta đã sớm muốn động thủ với hắn, vẫn không dám. Lão sư chỉ cần ra lệnh một tiếng, nguyện ý ra tay cho lão sư!
...
Xôn xao!
Mọi người bao vây tấn công, nhường ra một lối đi. Đồng thời cũng có không thiếu người kêu lên.
Đinh Mục thân là thái tử, cực kì hiếu chiến, bảo thủ, làm ra không ít việc xấu. Không ít binh sĩ đều giận mà không dám nói gì. Lúc này nhận được ân huệ của lão sư, bọn họ không e ngại nữa.
- Các ngươi...
Ban đầu, đối mặt nhiều binh sĩ đột nhiên phản bội như vậy, lại cảm thấy vô cùng uất nghẹn. Nghe nói như thế, Đinh Mục thiếu chút nữa thì không thể nổi, lập tức hôn mê.
Vương quốc người ta khác đều nuôi một đám binh sĩ bách chiến bách thắng, cam tâm tình nguyện thần phục vì vương thất, chết còn không sợ. Phía bên mình rốt cuộc nuôi một đám người gì vậy?
Bảo bọn họ giết người, cái này thì hay rồi, trực tiếp bái sư, muốn giết mình, còn có thể “làm thay“...
Làm thay em gái ngươi!
Ta là thái tử, là quốc vương sắp kế vị của Hiên Viên vương quốc, làm sao có thể bị loại đám các người rác rưởi các ngươi chém giết?
- Muốn giết chết ta, không dễ dàng như vậy. Đưa vương miện cho ta...
Sắc mặt dữ tợn, khuôn mặt Đinh Mục vặn vẹo.
Mạng của ta là do ta, ai cũng đừng mong động thủ!
Hét lớn một tiếng, hắn lao thẳng về phía lão quốc vương Đinh Sùng đang đứng bên cạnh, đưa tay đoạt lấy vương miện đặt ở trên đầu của mình.
Lúc này, không cần quan tâm tới nghi thức gì đó, quy tắc pháp luật gì đó nữa, hắn đi vài bước đến vương tọa giữa đài tế thiên, xoay người ngồi xuống.
- Ta bây giờ là quốc vương của Hiên Viên vương quốc, được liên minh vạn quốc bổ nhiệm. Ta xem các ngươi, ai dám đụng đến ta?
Khuôn mặt hắn vặn vẹo, rít gào một tiếng.
Đội vào vương miện, ngồi ở vương vị, đại biểu hắn đã là quốc vương bệ hạ của Hiên Viên vương quốc, nhận sự che chở của liên minh vạn quốc. Đừng nói một danh sư nhị tinh, cho dù là danh sư tứ tinh, muốn động thủ với hắn, cũng phải hỏi thăm liên minh trước!
Nếu không, bất kỳ quốc chủ nào cũng có thể tùy tiện chém giết, liên minh tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?
Liên minh, bảo vệ sự thống nhất của rất nhiều vương quốc, bên trong tranh đấu có thể. Một người lại muốn tàn sát một nước, chém giết quốc vương, đây là chuyện kiên quyết không cho phép xuất hiện.
- Chuyện này...
- Cái này nguy rồi!
Binh sĩ vừa muốn thay Trương Huyền động thủ, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tất cả đều đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ do dự.
Giết một thái tử, quốc vương còn có thể lập người khác lên làm người kế vị. Giết chết một vị bệ hạ, chẳng khác nào đang khiêu chiến uy nghiêm của liên minh vạn quốc.
- Chuyện này...
Sắc mặt Trương Huyền cũng trầm xuống.
Hiển nhiên hắn không nghĩ tới, người này bị ép buộc, tự nhiên không biết xấu hổ như vậy, không quan tâm tới nghi thức, trực tiếp khoác hoàng bào, thành quốc vương. Hắn lại muốn giết, tuyệt đối phiền phức không ít.
- Ha ha, ta là quốc vương bệ hạ, do liên minh vạn quốc ban tặng phong hào. Ngươi dám động thủ với ta, có tư cách động thủ với ta sao?
Thấy mọi người do dự, Đinh Mục cất tiếng cười to, đắc ý nói không nên lời.
Bị đối phương truy sát, hắn lại nghĩ xong đường lui, chờ chính là hôm nay.
Ngươi lợi hại, thiên phú cao, thực lực mạnh, còn có một lão sư tốt.
Nhưng ta cũng không kém. Phía sau ta có vương quốc phong hào, còn có liên minh vạn quốc!
Loại thân phận này, cho dù có sai, cũng chỉ có liên minh mới có tư cách thẩm tra. Ngươi một danh sư nhị tinh...
Không xứng!
- Còn nữa, tất cả đám người các ngươi, ăn lộc của vương quốc, lại phản bội vương quốc. Toàn bộ đều phải chết!
Lại điên cuồng hét lên, Đinh Mục đầy dữ tợn.
- Chúng ta...
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch.
Thái tử và quốc vương mặc dù chỉ chênh lệch một chút, ở một quốc gia, lại chẳng khác nào kém một tòa núi cao khó có thể vượt qua.
Thái tử không có quyền chém giết nhiều binh sĩ như vậy. Nhưng quốc vương lại có quyền lợi này.
- Trương Huyền, vừa rồi Lạc đường chủ nói giảng hòa, ngươi không đồng ý. Mà bây giờ... Cho dù ngươi muốn giảng hòa cũng đã muộn!
Cười nhạo Trương Huyền xong, Đinh Mục vênh váo tự đắc nhìn về phía mọi người, mang theo thái độ và hành động của quốc vương bệ hạ phải có:
- Hiện tại ta cho các ngươi cơ hội lấy công chuộc tội. Chỉ cần giết chết người từ ngoài đến này, ta có thể bỏ qua đối với chuyện các ngươi vô lễ trước đó! Thậm chí còn có thể khiến cho các ngươi thăng quan tiến tước, cho các ngươi hưởng thụ phú quý vô cùng.
- Thế nào? Các ngươi chẳng lẽ còn muốn kháng mệnh, chống lại mệnh lệnh của quân vương...
Thấy mọi người do dự, Đinh Mục nhìn quanh. Khí thế đế vương trấn áp tất cả mọi người ở đó.
Oong!
Hắn còn chưa nói dứt lời, một ngọc bài bay tới, ánh sáng bắn ra, soi sáng khắp nơi. Trên không trung vẽ ra một hình ảnh cực lớn.
Phía trên bốn chữ lớn liên minh vạn quốc.
Ngay sau đó một giọng nói nặng nề vang lên.
- Kế thừa vương vị, cần sớm báo trước chuẩn bị, nắm giữ nghi thức hoàn chỉnh. Đinh Mục không để ý quy định, tự ý cướp đoạt vương quyền, liên minh không thừa nhận!
Âm thanh vang vọng khắp nơi, chấn động tới mức tầng mây cũng có chút lắc lư.